Trung đã từng nghĩ vợ mình là một người phụ nữ rất hiền lành. Cô rất tốt với gia đình anh, quán xuyến việc nhà rất tốt. Về cơ bản Trung không phải lo lắng gì về vợ. Bạn bè vẫn thường nói rất ghen tị với Trung vì lấy được người vợ tốt như vậy. Bản thân Trung cũng đặc biệt tự hào mỗi khi bạn bè nói điều này.

Trở về nhà sau hai tuần đi công tác chồng thấy lạ vì khóa cửa đã bị thay, càng sốc hơn khi thấy một gã đàn ông mở cửa
Đúng, vợ Trung đã từng rất tốt, nhưng từ năm nay, anh thấy cô đã thay đổi. Vì đặc thù công việc, Trung thường xuyên phải đi công tác, mỗi lần đi công tác đều không có thời gian cụ thể, tùy thuộc vào tình hình giải quyết mà sẽ về nhà sớm hơn hay muộn hơn dự định. Mỗi lần đi công tác về, Trung đều phát hiện vợ anh đang giặt quần áo. Cho dù đó là buổi tối hay ban ngày, bất cứ khi nào chồng đi công tác về, cô ấy luôn nói quần áo quá bẩn, phải nhanh chóng giặt. Nếu điều này xảy ra một hoặc hai lần, Trung không có ý kiến gì, nhưng lần nào cũng vậy, lặp đi lặp lại nên anh lấy làm lạ.
Có một lần Trung đi công tác về, lúc ấy đã là 11 giờ đêm. Vừa thấy chồng về, y như rằng vợ anh lại lôi quần áo ra giặt giữa đêm. Trung cảm thấy rất lạ, giả vờ mang quần áo bẩn của mình ra đưa cho vợ giặt nhưng thực ra là lén kiểm tra đống quần áo trong chậu. Khi cầm một chiếc áo lên, Trung ngửi thấy mùi khói thuốc rất nồng. Điều này là lạ, bởi trong nhà Trung không có ai hút thuốc lá, làm sao lại có mùi nặng đến vậy? Trung muốn hỏi vợ nhưng không nghĩ cô sẽ nói sự thật, vì vậy tiếp tục quan sát tình hình.

Sau đó, Trung lại đi công tác một lần nữa. Sau khi trở về, như dự định, vợ Trung lại nói đi giặt quần áo và lần này anh cũng ngửi thấy mùi khói thuốc lá giống như lần trước. Cuối cùng Trung cũng hiểu vì sao vợ luôn giặt quần áo khi anh trở về nhà, là vì cô sợ anh ngửi thấy mùi khói thuốc lá. Trung muốn vạch trần vợ nhưng không có bằng chứng.
Vì vậy ngày hôm sau, Trung đến phòng giám sát an ninh chung sư, nói gia đình anh có trộm nên muốn xem camera ở hành lang. Sau khi xem video giám sát, anh có thể chắc chắn vợ mình đã ngoại tình vì thấy vợ anh và một người đàn ông tay trong tay về nhà, trông rất ân ái.
Trung rất tức giận, quay về nhà tìm vợ nói chuyện. Anh hỏi cô: “Tại sao mỗi lần anh đi công tác về, em lại giặt quần áo?”
Vợ Trung đáp: “Quần áo bẩn nên em giặt”. Trung thấy tức cười, nói thắng: “Quần áo không bẩn, là cô bẩn. Tôi đã biết tất cả những gì cô làm. Không phải cố giấu diếm làm gì, chúng ta ly dị!”
Khi Trung nói điều này, vợ anh khóc, nói: “Nếu anh làm một người chồng tốt, thường xuyên ở bên tôi, tôi đã không làm như thế. Anh suốt ngày đi công tác, mà lần nào cũng hàng nửa tháng mới về, luôn để tôi ở nhà cô đơn một mình. Dù sao tôi cũng là phụ nữ, anh có nghĩ đến cảm xúc của tôi không?”
Trung thừa nhận mình không dành đủ thời gian cho vợ, nhưng đó có phải lý do cô ấy nên ngoại tình không?
***
Thật vậy, không thể lấy bất cứ lý do nào ra để biện minh cho chuyện lừa dối, ngoại tình. Trong đời sống vợ chồng, có muôn vàn những mâu thuẫn, khúc mắc, hiểu lầm, điều quan trọng là phải thẳng thắn giải quyết với nhau. Sau khi giải quyết xong, “3 mặt 1 lời” thì đối phương có làm gì cũng là đường đường chính chính, nhưng nếu vẫn đang trong một mối quan hệ mà làm chuyện lừa dối sau lưng thì dù là vì lý do gì cũng là sai!

Không cần ly hôn, đánh g
hen ầm ĩ, các bà vợ cao tay có cách nhẹ nhàng xử lý nhân tình để đưa các ông chồng lạc lối trở về nhà
GiadinhNet – Để đưa chồng lạc lối trở về nhà các bà vợ sẵn sàng chi “cục tiền” cho dịch vụ đặc biệt này.
5 lý do bạn nên ngủ trước 22h
Theo Bảo Châu
Vietnamnet
“Chiếc ga giường ướt mỗi đêm và bí mật sau camera ẩn”
Từ ngày được thăng chức, chồng cô – anh Hưng – thường xuyên phải đi công tác. Ban đầu là vài ngày, sau dần là cả tuần, thậm chí nửa tháng. Cô vợ trẻ tên Lan vẫn luôn tiễn chồng bằng nụ cười nhẹ và cái ôm dịu dàng nơi hiên nhà, chẳng bao giờ than phiền. Nhưng có một điều khiến Hưng dần thấy bất an…
Lần nào trở về, anh cũng thấy vợ đang lúi húi giặt ga giường, dù giường trông vẫn phẳng phiu, thơm tho. Mỗi lần hỏi, cô chỉ bảo:
“Em khó ngủ nên hay thay ga cho dễ chịu, với lại ga hơi… bẩn.”
Bẩn? Anh nhớ rõ mình đâu có nằm trên đó suốt một tuần. Vậy thì ai?
Sự nghi ngờ dần lớn lên. Đêm nọ, anh giả vờ ngủ rồi âm thầm lắp một chiếc camera nhỏ trên kệ sách, quay thẳng vào giường. Anh bảo với vợ rằng lần này anh sẽ đi công tác tận 10 ngày, nhưng thật ra, chỉ rời nhà một đêm rồi quay lại, lặng lẽ trốn trong phòng trọ gần đó để theo dõi mọi thứ qua điện thoại.
Đêm thứ hai, anh mở camera lên xem, tay run run.
22h30. Căn phòng tối om. Rồi… cánh cửa phòng ngủ mở khẽ. Lan bước vào, tay ôm một vật gì đó như gối ôm. Nhưng không, không phải gối. Là
một bộ quần áo cũ – chính là chiếc sơ mi anh từng mặc ngày cưới, nhàu nát nhưng cô giữ rất kỹ.
Cô ôm chiếc áo vào lòng
, leo lên giường, và bắt đầu… nói chuyện một mình trong bóng tối.
“Hôm nay em lại nhớ anh… Em xin lỗi vì ngày ấy không giữ được con… Em sai rồi, em xin lỗi, anh đừng giận em nữa…”
Nước mắt Hưng rơi không ngừng.
Cô vợ dịu dàng mà anh nghi ngờ bấy lâu, mỗi đêm vẫn lên giường một mình, ôm chiếc áo của chồng, tưởng tượng anh ở bên
, như thể mong bù đắp những ngày cô độc. Chiếc ga giường bị ướt mỗi đêm — không phải vì tội lỗi vụng trộm, mà vì nước mắt của một người vợ luôn âm thầm giữ mái ấm, chờ chồng trở về.
Sáng hôm sau, Hưng không nói gì, chỉ lẳng lặng về nhà. Anh ôm chầm lấy Lan từ phía sau, thì thầm:
“Từ giờ anh sẽ không đi công tác nữa… Anh về rồi.”
Lan quay lại, đôi mắt ngấn lệ, không hiểu vì sao hôm nay anh lại ôm cô chặt đến thế…
Chồng làm nghề lái taxi quanh thành phố ngày nào cũng gần sáng mới về nhà. Tưởng chồng đông khách, ai ngờ ngày nhận lương được

Chồng làm nghề lái taxi quanh thành phố, ngày nào cũng gần sáng mới về nhà. Tưởng chồng đông khách, ai ngờ ngày nhận lương chỉ được vỏn vẹn 7 triệu đồng. Đêm nọ, tôi gửi con cho bà ngoại, đeo khẩu trang kín mặt, giả vờ gọi đặt chuyến. Ai ngờ khi chiếc taxi vừa đến nơi, mở cửa xe ra, tôi rùng mình khi thấy thứ bên trong…”
Tôi tên Lan, 32 tuổi, nhân viên văn phòng ở quận Gò Vấp, Sài Gòn. Chồng tôi – Hùng – trước đây từng làm nhân viên kỹ thuật, nhưng sau đợt công ty cắt giảm nhân sự sau dịch, anh chuyển sang chạy taxi công nghệ.
“Chạy ban ngày không ăn thua em ơi, phải chạy ban đêm mới có khách sộp,” anh giải thích khi tôi gặng hỏi vì sao cứ hơn 3 giờ sáng mới về đến nhà.
Ban đầu tôi tin anh. Những ngày đầu, tiền về ổn định, dù không nhiều nhưng cũng đủ chi tiêu trong lúc tôi chưa xin được việc mới. Thế nhưng vài tháng sau, tiền nong bắt đầu eo hẹp. Hùng vẫn đi sớm về khuya, nhưng tháng nào cũng chỉ mang về chưa tới 7 triệu.
“Khách ít, xăng tăng, lại phải nộp phần trăm cho hãng,” anh nói, mắt không dám nhìn thẳng vào tôi.
Tôi bắt đầu sinh nghi. Có gì đó không đúng. Tôi từng nghe vài chị đồng nghiệp cũ bảo: “Đàn ông chạy taxi đêm, không say xỉn thì cũng… dính cái kia.” Tôi gạt đi, không tin chồng mình như vậy. Hùng hiền lành, ít nói, thương con lắm. Nhưng linh cảm phụ nữ không bao giờ sai.
Tối hôm đó, tôi đưa bé Bin qua nhà bà ngoại. Lấy lý do phải làm thêm giờ, tôi ở lại thành phố, thuê một phòng nghỉ tạm trong hẻm nhỏ đường Cách Mạng Tháng Tám.
Tôi tạo tài khoản giả, lên ứng dụng gọi taxi. Tôi căn giờ đúng 11 giờ đêm – giờ Hùng thường bảo bắt đầu có khách nhiều – rồi nhập điểm đón ở gần công viên Lê Thị Riêng.
Lúc xe đến, tôi nín thở bước tới. Biển số quen quen. Ánh đèn trong xe hắt ra nhạt nhòa, nhưng tôi vẫn nhận ra cái dáng quen thuộc đang ngồi sau vô lăng.
Đúng là Hùng.
Tôi kéo khẩu trang che gần hết khuôn mặt, đội mũ lưỡi trai sụp xuống. Khi cánh cửa xe mở ra, tôi suýt bật khóc.
Ghế sau… bừa bộn. Có mấy tờ khăn giấy ướt, hộp bao cao su vứt lăn lóc dưới sàn. Mùi nước hoa rẻ tiền pha lẫn mùi khói thuốc xộc vào mũi tôi. Còn có… mùi gì đó ngai ngái, khó tả.
Tôi bước vào xe, ngồi im như tượng. Hùng không nhận ra tôi. Anh hỏi bằng giọng lơ đãng:
“Chị đi đâu?”
“Dẫn tôi tới khách sạn H.T đường Lý Thường Kiệt,” tôi cố tình nói nhỏ, giọng khàn xuống.
Anh gật đầu, không hỏi thêm.
Trên đường đi, anh bật nhạc. Một bài bolero quen thuộc vang lên: “Ai cho tôi tình yêu để làm thơ nồng say…”
Tôi nghiến răng, tay siết chặt chiếc túi xách. Xe dừng trước khách sạn nhỏ, ánh đèn mờ mờ đỏ đỏ phản chiếu xuống lề đường. Tôi lấy điện thoại, chuyển khoản 150 nghìn, rồi bước xuống.
Tôi đứng khuất trong bóng tối, nhìn chiếc taxi rời đi. Không lâu sau đó – chỉ khoảng 15 phút – chiếc xe quay lại. Một cô gái mặc váy ngắn, son đỏ chót, tay xách túi nhỏ bước lên. Tôi nhận ra cô ta. Một trong số những người từng hay cười cợt với Hùng qua Facebook mà tôi từng tra ra, nhưng anh bảo chỉ là bạn thời phổ thông.
Tôi thấy mình nghẹt thở. Tim đập loạn. Không còn nghi ngờ gì nữa.
Tôi bắt đầu theo dõi Hùng mỗi đêm.
Tôi xin nghỉ làm vài ngày, thuê một căn phòng nhỏ gần nơi anh hay đón khách, sống như cái bóng. Tôi thuê cả người quen làm bên dịch vụ theo dõi – anh ta gắn thiết bị định vị vào xe của Hùng, báo cho tôi lộ trình từng ngày.
Kết quả chẳng mấy khác biệt so với đêm hôm đó. Những chuyến đón – trả khách kỳ lạ. Những đoạn dừng bất thường ở khách sạn, nhà nghỉ. Những cô gái ăn mặc thiếu vải bước lên xe, không chỉ vào ban đêm mà cả ban chiều.
Nhưng đêm thứ ba là lúc tôi phát hiện ra mọi chuyện còn tệ hơn mình tưởng.
Hôm ấy, tôi theo anh tới một con hẻm nhỏ quận 10. Xe đỗ trước một căn nhà cấp bốn, cũ kỹ. Từ trong nhà, một người đàn ông mặc áo trắng bước ra, tay ôm cái túi đen.
Hùng mở cốp xe. Người đàn ông lén lút nhét túi vào đó rồi bước đi nhanh như trốn chạy. Chiếc xe lập tức lăn bánh.
Tôi đi theo.
Xe chạy ra hướng QL1A, rồi rẽ vào khu công nghiệp Tân Bình. Hùng dừng xe, mở cốp, đưa cái túi cho một người khác.
Tôi giơ điện thoại chụp lại, phóng to: bên hông túi là ký hiệu đỏ – hình con rồng quấn quanh chữ “S” – biểu tượng tôi từng thấy trên báo, liên quan đến một đường dây phân phối hàng lậu.
Không chỉ là chuyện gái gú.
Hùng còn đang dính vào thứ nguy hiểm hơn nhiều.
Tối hôm đó, tôi về nhà, mở điện thoại xem ảnh chụp. Tim đập loạn xạ. Tôi phải làm gì? Gọi công an ư? Đối đầu với anh ấy sao?
Sáng hôm sau, khi Hùng trở về nhà, tôi đứng chờ ở cửa.
“Anh có gì muốn nói với em không?”
Hùng giật mình, rồi im lặng.
Tôi giơ điện thoại lên, mở tấm ảnh chụp chiếc túi trong cốp xe.
Gương mặt anh tái đi. Rồi… anh gục xuống ghế, ôm đầu.
“Anh nợ nần. Bọn cho vay nặng lãi dọa chém. Anh bị ép… Nếu không chở hàng cho tụi nó, anh sẽ chết. Chúng sẽ đến tìm em với Bin…”
Tôi không biết nên khóc hay hét lên. Bao nhiêu niềm tin sụp đổ. Nhưng tôi hiểu: mọi thứ chưa kết thúc. Mọi chuyện chỉ mới bắt đầu.
Căn phòng im lặng như tờ. Chồng tôi – Hùng – vẫn gục đầu trên ghế, hai bàn tay run rẩy ôm lấy mặt. Tôi đứng trước anh, điện thoại vẫn mở tấm hình chụp chiếc túi lạ. Trong tôi là cơn lốc hỗn độn: tức giận, thương hạ
i, lo sợ.
“Em định làm gì?” – Hùng ngẩng lên, mắt đỏ hoe.
“Câu đó… phải để em hỏi anh mới đúng.” – Tôi thở ra, chậm rãi ngồi xuống.
Anh bắt đầu kể, như thể cuối cùng cũng buông bỏ cái gánh nặng đè lên vai bấy lâu nay.
Sau đợt thất nghiệp, Hùng vay tiền mở tài khoản xe công nghệ. Ban đầu mọi thứ ổn, nhưng rồi anh lao vào cá độ bóng đá – ban đầu là vài trăm, sau là vài triệu. Chỉ một tháng, nợ chồng nợ. Lũ cho vay nặng lãi đến tận nhà đe dọa, hắn bắt đầu làm việc cho một tên tên Tý “mắt hí” – kẻ cầm đầu đường dây vận chuyển hàng lậu nội thành: thuốc lá lậu, hàng Trung Quốc không hóa đơn, thậm chí cả thuốc hướng thần trá hình.










Để lại một bình luận