Dưới đây là phần đầu tiên của câu chuyện, gồm phần mở đầu có hook thu hút, tình tiết hợp lý và đầy kịch tính. Câu chuyện được chia làm hai phần, mỗi phần dài tối thiểu 900 từ. Nội dung dựa trên lời đồn “Thương 3 cô gái ướt mưa trên đèo Bảo Lộc, anh tài xế cho đi nhờ, ai ngờ cái kết đúng như lời đồn”, nhưng
có cái kết mở và có hậu.
Tỏi sấy khô
Đèo Bảo Lộc lúc mưa xuống không chỉ trơn trượt, mù mịt, mà còn chở theo những lời đồn thổi rợn người về ba cô gái bí ẩn từng khiến một tài xế xe tải mất tích không dấu vết. Người ta bảo: “Thấy ai đứng bên đường khi trời mưa, nhất là ba người con gái, thì đừng bao giờ dừng xe.”
Tối hôm đó, mưa đổ như trút nước trên đèo Bảo Lộc. Trần Vũ – một tài xế xe tải đường dài 35 tuổi – đang lái chuyến hàng cuối cùng trước khi về quê đón Tết. Đèo quanh co, đèn xe mờ ảo, radio phát lạo xạo tiếng nhạc bolero buồn. Anh dừng lại bên một quán nhỏ nhưng đã đóng cửa. Trời mỗi lúc một lạnh hơn.
Gần đến khúc cua “cây thông cô đơn” – đoạn đèo nổi tiếng vì nhiều vụ tai nạn – anh bất chợt thấy ba cô gái đứng nép sát vào vách đá, áo mưa mỏng manh, mặt mũi lấm lem. Một cô vẫy tay cuống cuồng.
Vũ đạp thắng, chần chừ. Tim anh đập mạnh.
Lời đồn từng nghe ở bến xe lại vang lên trong đầu: “Ba cô gái xin đi nhờ lúc mưa. Ai cho đi là không thấy mặt trời hôm sau.”
Nhưng rồi một làn sét lóe ngang trời, soi rõ đôi mắt thất thần của cô gái đứng giữa. Không phải ma. Là người thật, và đang hoảng loạn.
Anh thở dài, mở cửa:
– Mưa thế này, lên xe đi! Nhưng tôi chỉ chở đến hết đèo thôi đó.
Ba cô gái leo lên, ướt sũng và lạnh run. Mùi đất, mùi mưa, và một chút hương nước hoa nhẹ nhàng theo vào khoang lái.
Cô ngồi gần Vũ tên Nhung – tóc dài, da trắng, giọng miền Nam. Cô thứ hai tên Linh – mắt sắc sảo, hay cắn môi. Cô út là Mai – nhỏ tuổi nhất, ít nói và luôn nắm chặt một chiếc túi nhỏ màu đen.
Đại lý ô tô gần đây
– Sao ba em đi bộ giữa đèo thế này? – Vũ hỏi, cố làm dịu không khí.
– Xe tụi em bị hư máy, sóng điện thoại không có. Tụi em đi Đà Lạt dự đám cưới bạn, chẳng ngờ mưa thế này – Nhung trả lời, giọng hơi run.
Xe tiếp tục bò lên đèo, đèn pha hắt ánh sáng mờ vào rừng thông đặc quánh. Không khí trong xe dần lặng lẽ. Cô gái tên Mai khẽ thút thít, như đang cố giấu điều gì đó.
Mỗi khi xe đi qua một đoạn cua hiểm, đèn chập chờn như bị nhiễu điện. Vũ cảm thấy ghế sau lún hơn bình thường, như có thêm người ngồi. Anh nhìn lại qua gương chiếu hậu – vẫn ba cô gái, không hơn không kém.
Gió ù ù bên ngoài. Trời bỗng rền vang một tiếng sét. Xe chao đảo nhẹ.
– Anh Vũ… – Mai cất tiếng. – Nếu tụi em nói tụi em cần giúp đỡ thật sự, anh có tin không?
Vũ ngập ngừng, nhìn thẳng vào kính chiếu hậu:
– Tôi là tài xế, gặp người hoạn nạn thì giúp. Nhưng các em có điều gì muốn nói, thì nên nói ngay.

Tỏi sấy khô
Mai siết chặt túi. Linh liếc nhìn Nhung, gật đầu nhẹ. Nhung khẽ nói:
– Tụi em không nói dối. Nhưng… cũng không thể nói hết bây giờ. Hết đèo, tụi em sẽ xuống. Chỉ mong anh đừng hỏi thêm gì. Vì nói ra… có thể không tốt cho anh.
Sự căng thẳng trong xe dâng lên. Vũ nuốt nước bọt. Anh từng chở hàng qua Campuchia, từng gặp cướp, tai nạn – nhưng chưa lần nào tim lại đập nhanh đến thế.
Đèo gần hết. Chỉ còn vài khúc quanh nữa là đến ngã ba rẽ xuống Quốc lộ.
Bỗng Mai hét lên:
– Anh dừng xe! Là chỗ đó!
Vũ thắng gấp. Ba cô gái lao xuống, chạy vào một con đường đất nhỏ ven rừng.
Vũ thò đầu ra cửa, hét:
– Ê! Chỗ này nguy hiểm, về đâu cũng phải báo chứ!
Không tiếng trả lời.
Vũ định lái tiếp thì thấy chiếc túi đen nhỏ Mai để quên trên ghế. Bên ngoài dán mảnh giấy: “Anh cứu được tụi em rồi. Nhưng nếu thật sự muốn biết sự thật, hãy theo dấu đèn đỏ phía rừng.”
Anh quay đầu xe. Nhìn về phía rừng, chợt thấy ánh đèn đỏ nhấp nháy – như tín hiệu. Bằng trực giác, anh hiểu đây là lúc phải quyết định: quay về an toàn, hay bước vào một bí ẩn có thể thay đổi cuộc đời mình.
Đại lý ô tô gần đây
Sau vài giây đắn đo, Vũ cầm túi, tắt máy xe, đội mưa đi vào rừng.
Mưa vẫn rơi. Những hạt nước như kim lạnh quất vào mặt Trần Vũ khi anh bước khỏi xe, tay cầm chiếc túi nhỏ màu đen. Trong túi không có gì ngoài một bức ảnh cũ: ba cô gái đứng trước cổng trại trẻ mồ côi Bảo An – phía sau có dòng chữ nhòe nước: “Về nhà đi, trước khi quá muộn.”
Ánh đèn đỏ nhấp nháy phía rừng như dẫn đường. Vũ cẩn trọng đi theo, lòng dấy lên cảm giác vừa lo sợ, vừa tò mò, vừa… có phần trách nhiệm kỳ lạ.
Càng vào sâu, rừng càng tối. Mùi cỏ ẩm và đất mục bốc lên nồng nặc. Cuối cùng, anh đến một căn nhà gỗ cũ kỹ nằm giữa rừng – ánh đèn đỏ phát ra từ một chiếc đèn pin treo trên cửa sổ. Cửa khép hờ.
Vũ gõ cửa:
– Có ai ở trong không?
Không ai trả lời. Anh đẩy cửa, bước vào.
Trong căn nhà chỉ có ba người: Nhung, Linh và Mai – đang ngồi quanh bếp lửa nhỏ. Cả ba cô gái ướt mưa, mặt tái nhợt nhưng ánh mắt sáng rực khi thấy Vũ.
Ông lão bán rau làm xước siêu xe nữ tỷ phú, chỉ 1 cuộc điện thoại gọi con trai và cái kết bất ngờ

Bà Linh nhìn anh từ đầu đến chân, cười khẩy: “À, ra là còn có con trai. Vậy chắc cũng có tiền đền bù chứ?” Giọng bà vẫn sắc lạnh, không chút nhượng bộ.
Tú không nói gì, chỉ cúi xuống kiểm tra vết xước trên chiếc Mercedes. Anh khẽ nhíu mày, rồi đứng thẳng dậy, nhìn thẳng vào mắt bà Linh.
“Vết xước này là do sơ suất của ba tôi, tôi xin lỗi. Nhưng tôi cũng xin phép nói rõ, đây là một vết xước khá nông, có thể xử lý bằng cách đánh bóng mà không cần sơn lại toàn bộ. Chi phí chắc chắn không đến vài chục triệu như chị nói.” Tú nói một cách điềm tĩnh, giọng anh không nhanh không chậm, nhưng lại toát lên vẻ tự tin và am hiểu.

Bà Linh có vẻ hơi bất ngờ trước sự bình tĩnh của Tú. Bà định lên tiếng phản bác, nhưng Tú đã nói tiếp:
“Tuy nhiên, dù sao đây cũng là lỗi của ba tôi. Chị cứ báo giá sửa chữa, tôi sẽ chịu trách nhiệm toàn bộ. À, tiện thể, tôi cũng muốn hỏi, đây có phải là xe của công ty TNHH Bất động sản Hoàng Gia không ạ?”
Bà Linh giật mình. “Sao anh biết?” Ánh mắt bà thay đổi, từ lạnh lùng chuyển sang nghi ngờ xen lẫn chút cảnh giác.
Tú mỉm cười nhẹ. “Công ty của chị là một trong những đối tác lớn của công ty tôi. Công ty tôi là Global Tech Solutions, chuyên về giải pháp công nghệ và bảo mật thông tin. Và tôi chính là Nguyễn Minh Tú, Giám đốc kỹ thuật của Global Tech Solutions.”
Bà Linh đứng sững. Khuôn mặt sắc sảo thường ngày của bà thoáng hiện lên vẻ ngỡ ngàng. Global Tech Solutions là một tập đoàn công nghệ hàng đầu, và bà thừa biết tầm quan trọng của việc hợp tác với họ trong các dự án bất động sản thông minh mà công ty bà đang phát triển.
“À… anh Tú… tôi… tôi không biết…” Bà Linh lắp bắp. Giọng bà đã mất đi vẻ kiêu ngạo ban đầu, thay vào đó là sự lúng túng hiếm thấy.
Ông Lâm đứng bên cạnh, dõi theo cuộc đối thoại giữa con trai và bà Linh. Ông ngỡ ngàng khi nghe con trai giới thiệu về công việc của mình. Tú hiếm khi kể chi tiết về công việc, chỉ nói rằng anh làm về kỹ thuật và khá bận.
Tú quay sang nhìn ông Lâm, ánh mắt đầy trìu mến. “Ba à, ba không sao chứ? Con xin lỗi vì đã không thường xuyên về nhà thăm ba mẹ.”
Ông Lâm nghẹn ngào, chỉ gật đầu.
Bà Linh lúc này đã hoàn toàn thay đổi thái độ. Bà bước đến gần Tú, nở một nụ cười gượng gạo. “Thật ngại quá, anh Tú. Tôi không hề biết ba anh lại là… Tôi thành thật xin lỗi vì đã có lời lẽ không hay. Vết xước này, cứ coi như tôi không để ý đến nữa. Coi như đây là một sự hiểu lầm nhỏ.”
Tú lắc đầu. “Không, chuyện này vẫn cần giải quyết rõ ràng. Chị cứ sửa xe, rồi gửi hóa đơn cho tôi. Ba tôi đã gây ra lỗi, thì con cái phải chịu trách nhiệm.”
Bà Linh vội xua tay. “Thôi thôi, không cần đâu anh Tú. Chuyện nhỏ mà. Hơn nữa, tôi cũng rất mong được hợp tác lâu dài với công ty của anh trong các dự án sắp tới. Chúng ta có thể bàn thêm về việc đó sau nhé.”

Tú nhìn bà Linh, rồi khẽ gật đầu. “Được thôi, tôi sẵn lòng. Nhưng về chi phí sửa chữa, tôi vẫn sẽ gửi tiền cho chị.”
Cuối cùng, sau một hồi từ chối qua lại, bà Linh đành chấp nhận để Tú gửi tiền sửa xe, nhưng với thái độ hoàn toàn khác. Bà còn mời Tú và ông Lâm vào biệt thự uống nước, nhưng ông Lâm từ chối khéo vì muốn về nhà nghỉ ngơi.
Khi chiếc bán tải của Tú khuất dạng, những người hàng xóm vẫn còn xì xào bàn tán. “Ai mà ngờ được, ông Lâm bán rau mà có con trai làm giám đốc công ty lớn vậy!”
“Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong. Bà Linh kia phen này chắc cũng phải nể ông cụ mấy phần!”
Ông Lâm về đến căn phòng trọ nhỏ, lòng vẫn còn bàng hoàng. Ông nhìn Tú, đôi mắt rưng rưng. “Con trai à, sao con không nói cho ba biết con làm công việc lớn như vậy?”
Tú mỉm cười, đỡ cha ngồi xuống. “Ba à, con không muốn ba mẹ phải lo lắng hay suy nghĩ nhiều. Hơn nữa, con làm công việc gì cũng không quan trọng bằng việc con là con trai của ba mẹ. Con vẫn là thằng Tú ngày xưa, vẫn thích ăn những món mẹ nấu và nghe ba kể chuyện.”
Ông Lâm ôm chặt lấy con trai, nước mắt giàn giụa. Giữa cái nắng gay gắt của Sài Gòn, tình yêu thương và sự hiếu thảo của Tú đã xua tan đi mọi lo âu, mệt mỏi trong lòng ông lão. Bài học về sự khiêm nhường, không đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài, và giá trị của tình cảm gia đình đã được minh chứng một cách đầy bất ngờ và ấm áp









Để lại một bình luận