Popular Searches:

#AI

#Audio

#Blog

#Design

#Culture

#Fashion

#Sports

#Entertainment

Đi ăn đám cưới bạn, cả nhóm thống nhất mừng cưới theo mức chung là 500.000/ người nhưng sau khi nhìn thấy mâm cỗ nhà gái chuẩn bị vài người vội đổi phong bì, đổi số tiền thành 300.000 vì thực đơn quá sơ sài, chưa kể tiền xăng đi lại, tưởng chuyện chỉ thế là xong nhưng nào ngờ tối đó về nhà cả nhóm xấu hổ tột cùng khi nhận được tin nhắn… 👇👇


Hôm đó, nhóm 6 người chúng tôi đi ăn cưới con bạn học cũ — con Thảo, đứa từng nghèo nhất lớp.Từ hồi học xong, nó ít liên lạc, ai cũng tưởng đời nó lận đận, nên khi nghe tin cưới, cả nhóm bàn nhau: “Mừng cho nó 500k/người là hợp lý, vừa có tâm vừa…


Hôm đó, nhóm 6 người chúng tôi đi ăn cưới con bạn học cũ — con Thảo, đứa từng nghèo nhất lớp.
Từ hồi học xong, nó ít liên lạc, ai cũng tưởng đời nó lận đận, nên khi nghe tin cưới, cả nhóm bàn nhau:

“Mừng cho nó 500k/người là hợp lý, vừa có tâm vừa không phô trương.”

Thế mà vừa đến nơi, nhìn mâm cỗ nhà gái, đứa nào cũng trố mắt.
Chỉ có vài món đơn giản: gà luộc, đậu sốt, dưa góp, canh mướp, tráng miệng thì… đúng 1 quả chuối.

Thằng Tuấn bĩu môi:

“Trời ơi, cưới gì mà như giỗ thế này, 500k phí quá!”

Cả nhóm ngồi xì xầm, cuối cùng mấy đứa rủ nhau ra xe “đổi phong bì” — lén rút bớt tiền còn 300k, bảo nhau:

“Chắc nó chẳng kiểm phong bì đâu, miễn có mặt là quý rồi.”

Cả buổi tiệc, Thảo vẫn tươi cười, đi từng bàn rót rượu, cảm ơn rối rít.
Ai ngờ…

tối hôm đó, cả nhóm đều nhận được tin nhắn chung trong group Messenger cũ — do chính Thảo gửi.

“Cảm ơn các bạn đã đến dự cưới mình. Mâm cỗ hôm nay có thể đơn sơ, vì số tiền mình dành để làm tiệc, mình dùng trả viện phí cho mẹ — bà vừa qua cơn nguy kịch sau đợt chạy thận tuần trước. Mình chỉ sợ không kịp chờ ngày cưới.


Nhưng nhìn thấy các bạn, mình vui lắm, thật lòng cảm ơn.”

Không ai nói thêm được lời nào.
Thằng Tuấn lặng lẽ gỡ phong bì rỗng ra khỏi túi, còn con My — đứa hăng nhất vụ “đổi tiền” — nghẹn giọng:

“Lẽ ra… mình nên mừng nhiều hơn mới phải.”

Ngày hôm sau, cả nhóm nhắn lại xin lỗi Thảo, nhưng cô chỉ trả lời vỏn vẹn một câu:

“Không sao đâu, mình vui vì các bạn vẫn đến. Tiền thì không quan trọng… tình bạn mới là thứ mình quý.”

Từ hôm đó, không ai trong nhóm còn dám chê bai đám cưới nào nữa.
Vì đôi khi, một mâm cỗ giản dị lại chứa cả tấm lòng và nước mắt của người ta.

Thằng Bé Đạp Xe 40km Chạy Theo Một Chiếc Ô Tô nào ngờ 3 Giờ Sau, Tài Xế Mở Cốp Xe Mà Chân Tay Rụng Rời

Chiếc xe bán tải màu đen bon bon rời khỏi thị trấn vào buổi trưa nắng như đổ lửa. Tài xế là một người đàn ông trạc 50, chở theo hàng hóa và một số vật dụng cũ từ chợ phiên.

Khi xe vừa lăn bánh, ông nhìn qua gương chiếu hậu, thấy một thằng bé đang đạp xe mini chạy theo, mồ hôi nhễ nhại, miệng không ngừng gọi:

“Chú ơi! Chú dừng lại! Chú ơi dừng lại cho cháu!”

Ông tưởng nó xin đi nhờ. Nghĩ mình còn nhiều việc, ông nhấn ga phóng thẳng.

Nhưng suốt cả quãng đường gần 40km,

cứ mỗi lần dừng đèn đỏ hoặc ghé trạm xăng, ông lại thấy thằng bé xuất hiện, thở hổn hển, mặt đỏ gay, đạp xe bám theo.
Có lúc gần, có lúc xa, nhưng

luôn luôn ở phía sau.


Đến lúc chịu không nổi, ông dừng hẳn lại giữa đường quê vắng, bước xuống hét lên:

“Mày bị làm sao đấy? Tao không chở ai đâu!”

Nhưng… không thấy thằng bé đâu cả. Đường vắng tanh. Cũng không còn tiếng bánh xe lọc cọc phía sau.

Nghĩ mình bị ảo giác do nắng gắt, ông lên xe chạy tiếp, cố gạt đi cảm giác bất an.


3 tiếng sau, ông về tới kho hàng ngoài rìa thành phố. Vừa mở cốp sau xe để lấy đồ xuống, toàn thân ông cứng đờ.

Nằm giữa đống vải cũ là… chiếc xe đạp mini đã gãy ghi-đông, móp méo, và vấy máu khô.
Kẹp giữa khung xe là một tấm ảnh học sinh ố vàng – thằng bé trong ảnh chính là đứa đã chạy theo ông cả buổi chiều.

Phía sau ảnh ghi nguệch ngoạc:

“Cháu là con của cô Mai – người bị tai nạn hôm chú chở rau về tỉnh.
Chú từng vô tình cán phải chiếc xe đạp của cháu rồi bỏ chạy.
Mẹ cháu mất…
Còn cháu… vẫn đang đạp theo để hỏi tại sao.”


Ông tài xế quỵ gối giữa sân kho. Trời đột ngột nổi gió dù không có mây.

Từ hôm đó, chiếc xe đạp mini được đặt trong nhà kho, thắp nhang mỗi chiều. Nhưng người đàn ông ấy… không bao giờ dám chạy xe qua tuyến đường cũ một lần nào nữa.

Vì ông biết — dù không thấy, nhưng sẽ luôn có đôi mắt nhỏ lặng lẽ dõi theo, từ phía sau.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *