Hà My, một bà mẹ trẻ ở Bắc Ninh, kết hôn với Quang đã được 5 năm và có cậu con trai 4 tuổi tên Bin. Dạo gần đây, Quang phải đi công trình xa, cả tuần mới về một lần, nên phần lớn việc chăm sóc con cái và nhà cửa đều đặt lên vai Hà My.
Bố chồng cô – ông Tuấn, 63 tuổi, từng làm thợ sửa xe máy, tính tình ít nói, chỉ thỉnh thoảng phụ trách đưa đón cháu đi học. Trong mắt Hà My, ông hơi khô khan, chẳng mấy khi chia sẻ chuyện nuôi dạy trẻ với cô.
Bin lại đang trong giai đoạn bướng bỉnh, hay mè nheo, khóc lóc mỗi tối không chịu đi ngủ, bữa cơm thì kén ăn. Ban ngày đi làm, tối về Hà My lại phải xoay sở, nhiều hôm kiệt sức đến phát khóc. Có lần vì quá mệt, cô vừa dỗ con vừa lau nước mắt ngoài ban công, nhưng không nói cho ai biết, kể cả bố chồng.

Đêm hôm đó, khoảng 3 giờ sáng, cô khát nước, định dậy thì nghe tiếng cửa phòng khẽ mở. Trong nhà lúc này chỉ còn bố chồng và con trai, tim cô bỗng đập dồn dập. Cô vội nhắm mắt giả vờ ngủ. Qua ánh sáng lờ mờ ngoài cửa sổ, cô nhận ra bóng dáng ông Tuấn.
Ông tiến lại gần, nhẹ nhàng vén tấm chăn trên người con dâu. Hà My nắm chặt bàn tay, đầu óc căng thẳng không biết chuyện gì sẽ xảy ra. Nhưng ngay sau đó, cô cảm thấy có vật gì được đặt xuống chăn, rồi ông lặng lẽ quay đi, còn khép cửa rất khẽ.
Cô bật dậy, nhìn xuống: đó là một phong bì nâu. Bên trong là một xấp tiền và một mảnh giấy viết tay nắn nót:
“My à, hôm trước bố nghe con khóc ngoài ban công, bố biết con vất vả. Đừng ôm hết một mình. Số tiền này con cầm để lo thêm cho cháu, cũng để con bồi dưỡng. Mai muốn ngủ thêm thì cứ ngủ, bố sẽ đưa Bin đi học, mua đồ ăn sáng. Bố cũng hỏi bác Tư ở đầu ngõ, ông ấy bảo trẻ con hay lười đánh răng thì mua kem có hình siêu nhân, bố đã để sẵn trong nhà vệ sinh cho Bin.”
Cuối tờ giấy, ông còn ghi thêm vài “mẹo nhỏ”:
Bin thích xe cứu hỏa, có thể bảo “xe cần tiếp nhiên liệu” thì bé sẽ chịu ăn rau.
Trước khi ngủ, kể chuyện ngắn thôi, đừng giục, bé sẽ dễ ngủ hơn.
Đọc từng dòng chữ xiêu vẹo, mắt Hà My nhòe đi. Cô chợt nhớ mấy hôm trước bố chồng hỏi Bin thích nhân vật gì, nhớ tuýp kem đánh răng hình siêu nhân đặt trong nhà vệ sinh, nhớ những buổi sáng ông dậy sớm nấu ăn, chẳng để con dâu vất vả. Hóa ra tất cả đều là sự quan tâm lặng lẽ của ông.
Đi ngang qua phòng, cô thấy ánh đèn hắt ra. Nhẹ đẩy cửa, cô bắt gặp ông đang đeo kính, chăm chú đọc cuốn “Tâm lý trẻ 3-6 tuổi”, trên trang sách gạch đỏ chi chít. Cạnh đó là quyển sổ ghi dày đặc những dòng chữ như “cách đối phó trẻ mè nheo”, “làm sao nói chuyện mà không nổi nóng”.
Bị phát hiện, ông hơi bối rối:
– Con dậy làm gì giờ này?
Hà My lau nước mắt, đưa phong bì lại:
– Bố, con không thể nhận tiền này. Con hiểu tấm lòng của bố, cảm ơn bố đã luôn tìm cách giúp con dạy Bin.
Nhưng ông khẽ đẩy lại:
– Con cứ giữ đi, coi như bố góp một phần. Chuyện nuôi dạy Bin là của cả nhà mình. Bố không giúp được nhiều, chỉ có thể học thêm rồi phụ con chút ít.
Từ hôm ấy, Hà My không còn phải gồng gánh một mình. Buổi sáng cô được ngủ thêm, ông Tuấn đưa cháu đi học. Buổi tối, khi cô mệt, ông sẽ bảo:
– Con nghỉ đi, để bố chơi với Bin.
Nhờ những “mẹo nhỏ”, Bin dần ngoan hơn, ít mè nheo, còn Hà My thì nhẹ nhõm, cảm nhận rõ ràng trong căn nhà nhỏ ấy có một tình thương âm thầm nhưng sâu sắc – tình cha, tình ông, và cả tình gia đình.
Lan ơi, Bảo ơi, mai là ngày cưới rồi mà sao hai con lại nằm đây thế này…

Ngôi nhà nhỏ ven làng hôm ấy sáng đèn từ sớm. Cổng hoa trắng xen hồng vừa dựng xong, bảng “Lễ Thành Hôn” treo lấp lánh giữa khoảng sân. Trong bếp, người lớn tất bật chuẩn bị, ngoài sân, hàng xóm đi qua ai cũng cười bảo: “Đẹp đôi như tranh vẽ.”
Ngày mai, Lan và Bảo sẽ nên duyên vợ chồng. Lan – cô gái hiền lành làm kế toán ở xã, Bảo – chàng kỹ sư sống nguyên tắc và chân thành. Họ đã trải qua ba năm yêu thương, hiểu nhau từng chút một. Hai gia đình vui mừng, bà con lối xóm ai cũng mong chờ ngày trọng đại này.
Sáng nay, Lan và Bảo rủ nhau lên thị xã để chuẩn bị một vài thứ cuối cùng cho lễ cưới. Cả hai cùng ngồi trên chiếc xe máy quen thuộc, không quên ghé qua tiệm ảnh để lấy bức hình cưới vừa in. “Mai tụi con làm lễ, cô ráng cho con lấy sớm nha,” Lan dặn dò với ánh mắt rạng rỡ.
Không ai ngờ… đó lại là lần cuối cùng họ xuất hiện với nụ cười trọn vẹn như thế.
Khoảng gần trưa, khi cả hai đang trên đường trở về, ở một khúc cua cách làng không xa, điều không may bất ngờ xảy đến. Một phương tiện lớn trượt bánh do đường trơn, khiến Lan và Bảo không kịp xử lý. Người dân gần đó chỉ nghe một tiếng động mạnh, rồi thấy nhiều người chạy đến hô hoán.
Chưa đầy một giờ sau, điện thoại nhà ông Trường vang lên. Bà Hạnh vừa đặt xong bình hoa trên bàn thờ tổ tiên thì giật mình bởi tiếng gọi gấp gáp. Nghe xong, bà không nói được lời nào, bàn tay buông thõng, ánh mắt thất thần. Ông Trường chạy đến đỡ vợ, nhưng chính ông cũng không còn vững. Tin dữ như một nhát dao lạnh xuyên giữa buổi trưa oi ả.
Xe chở Lan và Bảo về làng không phải là xe cưới, mà là xe đưa người về sau một chuyến đi không trở lại. Hai người được đưa vào trong nhà, nằm cạnh nhau trong gian giữa, nơi lẽ ra sáng mai sẽ là lễ cưới trong sự chúc phúc của đôi bên.
Bà Hạnh quỳ bên cạnh, gào lên trong tiếng nấc nghẹn ngào:
“Lan ơi… Bảo ơi… mai là ngày cưới rồi… sao hai con lại nằm đây thế này hả con…”
Mọi người xung quanh không ai cầm được nước mắt. Không khí đang tưng bừng phút trước bỗng im bặt. Cả xóm nhỏ chùng xuống trong sự thảng thốt và đau xót.
Chiếc váy cưới Lan chọn, vẫn treo trên móc. Hộp nhẫn đôi còn nguyên, chưa ai kịp đeo. Bức ảnh cưới định đặt trên bàn đón khách, giờ trở thành ảnh tưởng niệm, đặt cạnh hoa trắng và nén nhang mới thắp.
Ngày mai, không còn là ngày hạnh phúc như dự định, mà trở thành ngày tiễn biệt. Người dân trong làng lặng lẽ thay lễ phục bằng trang phục sẫm màu, đứng dọc hai bên đường cúi đầu đưa tiễn. Trời đổ cơn mưa nhẹ, sương mờ phủ trên cánh đồng như thấu hiểu nỗi lòng người ở lại.
Lan và Bảo được an nghỉ bên nhau, cạnh lối mòn ven triền đê, nơi có hàng tre rì rào gió mỗi chiều. Người thân đặt lên hai phần đất mới đắp bó hoa cưới trắng muốt, thay lời hẹn thề trăm năm chưa kịp nói.
Thời gian trôi đi, nỗi đau có thể dịu lại, nhưng ký ức về đôi trẻ ấy sẽ còn mãi. Mỗi khi đi ngang khúc sông, mỗi khi nhìn thấy cổng hoa trắng, người ta lại nhắc đến Lan và Bảo – một chuyện tình đẹp, nhẹ nhàng, đầy tiếc nuối. Dẫu chỉ đi cùng nhau đến đoạn đường ngắn ngủi, nhưng họ đã để lại trong lòng mọi người một tình yêu trọn vẹn và thanh khiết như sương mai.
Ngôi nhà nhỏ ven làng hôm ấy sáng đèn từ sớm. Cổng hoa trắng xen hồng vừa dựng xong, bảng “Lễ Thành Hôn” treo lấp lánh giữa khoảng sân. Trong bếp, người lớn tất bật chuẩn bị, ngoài sân, hàng xóm đi qua ai cũng cười bảo: “Đẹp đôi như tranh vẽ.”
Ngày mai, Lan và Bảo sẽ nên duyên vợ chồng. Lan – cô gái hiền lành làm kế toán ở xã, Bảo – chàng kỹ sư sống nguyên tắc và chân thành. Họ đã trải qua ba năm yêu thương, hiểu nhau từng chút một. Hai gia đình vui mừng, bà con lối xóm ai cũng mong chờ ngày trọng đại này.
Sáng nay, Lan và Bảo rủ nhau lên thị xã để chuẩn bị một vài thứ cuối cùng cho lễ cưới. Cả hai cùng ngồi trên chiếc xe máy quen thuộc, không quên ghé qua tiệm ảnh để lấy bức hình cưới vừa in. “Mai tụi con làm lễ, cô ráng cho con lấy sớm nha,” Lan dặn dò với ánh mắt rạng rỡ.
Không ai ngờ… đó lại là lần cuối cùng họ xuất hiện với nụ cười trọn vẹn như thế.
Khoảng gần trưa, khi cả hai đang trên đường trở về, ở một khúc cua cách làng không xa, điều không may bất ngờ xảy đến. Một phương tiện lớn trượt bánh do đường trơn, khiến Lan và Bảo không kịp xử lý. Người dân gần đó chỉ nghe một tiếng động mạnh, rồi thấy nhiều người chạy đến hô hoán.
Chưa đầy một giờ sau, điện thoại nhà ông Trường vang lên. Bà Hạnh vừa đặt xong bình hoa trên bàn thờ tổ tiên thì giật mình bởi tiếng gọi gấp gáp. Nghe xong, bà không nói được lời nào, bàn tay buông thõng, ánh mắt thất thần. Ông Trường chạy đến đỡ vợ, nhưng chính ông cũng không còn vững. Tin dữ như một nhát dao lạnh xuyên giữa buổi trưa oi ả.
Xe chở Lan và Bảo về làng không phải là xe cưới, mà là xe đưa người về sau một chuyến đi không trở lại. Hai người được đưa vào trong nhà, nằm cạnh nhau trong gian giữa, nơi lẽ ra sáng mai sẽ là lễ cưới trong sự chúc phúc của đôi bên.
Bà Hạnh quỳ bên cạnh, gào lên trong tiếng nấc nghẹn ngào:
“Lan ơi… Bảo ơi… mai là ngày cưới rồi… sao hai con lại nằm đây thế này hả con…”
Mọi người xung quanh không ai cầm được nước mắt. Không khí đang tưng bừng phút trước bỗng im bặt. Cả xóm nhỏ chùng xuống trong sự thảng thốt và đau xót.
Chiếc váy cưới Lan chọn, vẫn treo trên móc. Hộp nhẫn đôi còn nguyên, chưa ai kịp đeo. Bức ảnh cưới định đặt trên bàn đón khách, giờ trở thành ảnh tưởng niệm, đặt cạnh hoa trắng và nén nhang mới thắp.
Ngày mai, không còn là ngày hạnh phúc như dự định, mà trở thành ngày tiễn biệt. Người dân trong làng lặng lẽ thay lễ phục bằng trang phục sẫm màu, đứng dọc hai bên đường cúi đầu đưa tiễn. Trời đổ cơn mưa nhẹ, sương mờ phủ trên cánh đồng như thấu hiểu nỗi lòng người ở lại.
Lan và Bảo được an nghỉ bên nhau, cạnh lối mòn ven triền đê, nơi có hàng tre rì rào gió mỗi chiều. Người thân đặt lên hai phần đất mới đắp bó hoa cưới trắng muốt, thay lời hẹn thề trăm năm chưa kịp nói.
Thời gian trôi đi, nỗi đau có thể dịu lại, nhưng ký ức về đôi trẻ ấy sẽ còn mãi. Mỗi khi đi ngang khúc sông, mỗi khi nhìn thấy cổng hoa trắng, người ta lại nhắc đến Lan và Bảo – một chuyện tình đẹp, nhẹ nhàng, đầy tiếc nuối. Dẫu chỉ đi cùng nhau đến đoạn đường ngắn ngủi, nhưng họ đã để lại trong lòng mọi người một tình yêu trọn vẹn và thanh khiết như sương mai.










Để lại một bình luận