Phiên tòa sáng hôm ấy đông hơn thường lệ. Người ta tò mò kéo đến xem vụ ly hôn của vợ chồng Minh và Thảo – cặp đôi từng được xem là hình mẫu hạnh phúc của khu phố. Hai người cưới nhau 15 năm, có 3 cô con gái, ngoan ngoãn, học giỏi. Ai ngờ, chỉ trong một đêm, mọi hào quang sụp đổ khi Thảo phát hiện chồng ngoại tình… suốt 13 năm, và thậm chí đã có 2 đứa con riêng với người đàn bà khác.
Khi vụ việc bị phanh phui, ai cũng thương người vợ. Cô lặng lẽ chịu đựng, không làm ầm ĩ, chỉ nộp đơn ra tòa, mang theo con gái nhỏ, gương mặt gầy gò, xanh xao.
Trong phòng xử, không khí nặng trĩu. Thảo bình tĩnh, nói giọng nhỏ nhưng dứt khoát:
– Tôi không cần tài sản, không cần nhà cửa, chỉ cần quyền nuôi con. 15 năm qua, tôi đã chịu quá đủ rồi.
Thẩm phán hỏi:
– Ông Minh, ông có ý kiến gì không?
Người đàn ông – mặc vest chỉnh tề, tóc chải bóng, vẻ mặt lạnh lùng – dựa người vào ghế, cười nhạt:
– Tôi không đồng ý ly hôn.
Cả căn phòng xôn xao. Bà Thảo nhìn chồng, sững sờ:
– Anh còn muốn níu kéo gì nữa sau từng ấy năm phản bội?
Minh nhếch mép, nói bằng giọng khiến ai nghe cũng lạnh sống lưng:
– Tôi không níu kéo gì cả. Chỉ là… cô đã héo mòn, nhăn nheo thế này, ai thèm lấy nữa. Tôi để cô làm vợ tôi, vậy là phước đức cho cô rồi.
Cả phòng xử lặng đi. Rồi hàng loạt tiếng xì xào phẫn nộ vang lên. Một phụ nữ lớn tuổi đứng bật dậy, chỉ tay vào Minh:
– Cậu nói câu đó mà không thấy nhục à? Người vợ hy sinh cả thanh xuân cho cậu, để cậu đi nuôi bồ, nuôi con riêng, giờ còn nói thế sao?
Minh vẫn cười lạnh:
– Sự thật thôi. Tôi chỉ cưới cô ấy vì nghĩa vụ với cha mẹ.
Lúc ấy, Thảo run rẩy. Cô đứng lên, giọng nghẹn nhưng từng chữ rõ ràng:
– Đúng, tôi từng nghĩ anh cưới tôi vì nghĩa, vì tình. Nhưng giờ tôi mới hiểu, tôi đã nhầm. Anh cưới tôi chỉ để có một chỗ bấu víu khi thất bại, và có một người đứng ra gánh hết mọi hậu quả của anh.
Cô quay sang thẩm phán:
– Tôi không cần anh ta đồng ý. Tôi xin được giải thoát khỏi cuộc hôn nhân này, dù chỉ còn là hình thức.
Giọng cô run, nhưng ánh mắt kiên định.
Thẩm phán gật đầu, tuyên án thuận tình ly hôn, quyền nuôi con thuộc về người mẹ.
Khi phiên tòa kết thúc, Minh định bước tới nói gì đó, nhưng Thảo chỉ mỉm cười nhẹ, nói một câu khiến anh ta chết lặng:
– Anh bảo tôi không ai thèm lấy ư? Anh nhầm rồi. Có người đang chờ tôi ngoài kia – không phải để lấy, mà để trả lại cho tôi sự tôn trọng mà anh đã cướp đi suốt 15 năm qua.
Cô nói rồi bước ra ngoài. Ngoài cổng tòa, một người đàn ông trung niên đón lấy cô – luật sư của cô, cũng là người từng âm thầm giúp đỡ hai mẹ con khi bị Minh ruồng bỏ.
Còn trong phòng xử, mọi ánh mắt nhìn Minh – kẻ vừa mất tất cả: vợ, con, danh dự, và cả sự tôn trọng cuối cùng của người đời.
Từ hôm đó, người ta vẫn nhắc đến câu nói trong phiên tòa ấy – không phải để nhớ về nỗi đau của người phụ nữ, mà để ghi nhớ một bài học cay đắng: “Đừng bao giờ cho rằng người ở lại bên mình là vì họ không có nơi khác để đi. Họ ở lại vì vẫn còn thương. Nhưng một khi đã bước đi, cả đời này, anh không còn xứng đáng với họ nữa.”









Để lại một bình luận