Con rể ngh//èo vác một bao gạo đến mừng thọ cha vợ, nhưng lại bị mẹ vợ đu//ổi thẳng ra khỏi nhà, không ngờ khi mở bao gạo ra, tất cả đều sữ/ng s/ờ ki/nh n/gạc, hóa ra bên trong là…!
Gia đình ông Tín vốn là một trong những gia đình khá giả trong làng. Nhân dịp ông bước sang tuổi 70, con cháu ở khắp nơi tụ hội về, tổ chức một bữa tiệc mừng thọ linh đình. Sân nhà rộn ràng, kẻ ra người vào, quà cáp chất đầy một góc: nào là giỏ trái cây nhập khẩu, nào là hộp rượu ngoại, phong bì đỏ chói. Ai cũng muốn thể hiện lòng hiếu thảo và sự “xứng tầm” với gia đình quyền thế.
Giữa lúc ấy, Minh – con rể út – lặng lẽ xuất hiện. Anh mặc bộ quần áo giản dị, mồ hôi nhễ nhại vì vừa gánh một bao gạo nặng trĩu từ ngoài cổng vào. Minh vốn sinh ra trong một gia đình ngh//èo kh//ó, làm nghề thợ xây, thu nhập bấp bênh. Anh yêu và cưới Thu – con gái út của ông Tín – bằng sự chân thành chứ chẳng có gì trong tay. Vì thế, ngay từ đầu, mẹ vợ – bà Hạnh – vốn không ưa anh. Trong mắt bà, Minh là thằng rể ngh//èo, không môn đăng hộ đối, chỉ kéo con gái bà chị/u kh//ổ.
Vừa thấy Minh vác bao gạo vào, bà Hạnh nhíu mày, giọng ch/át ch/úa:
– Hôm nay là tiệc mừng thọ của ông, ai cũng mang quà sang trọng, còn anh… anh mang nổi một bao gạo là sao? Anh c//oi thư//ờng nhà tôi à?
Cả đám đông xôn xao. Nhiều ánh mắt nhìn Minh đầy kh//inh mi//ệt. Ai cũng nghĩ anh thật k/ém c/ỏi, ngay cả ngày trọng đại của bố vợ cũng không chuẩn bị nổi món quà ra hồn.
Minh đặt bao gạo xuống, lau mồ hôi, bình tĩnh nói:
– Con biết điều kiện của con không bằng ai. Bao gạo này con đã dành dụm từ mấy tháng, con muốn dâng lên cha như một tấm lòng. Mong mẹ đừng trá//ch.
Nhưng bà Hạnh càng tứ//c gi//ận, xua tay:
– Anh đem cái bao gạo này ra khỏi nhà tôi ngay! Đừng làm bẩ//n bữa tiệc của chúng tôi!
Trước mặt bao nhiêu người, Minh cúi đầu, ánh mắt b/uồn b/ã. Anh lặng lẽ quay đi, không tra/nh cã/i. Thu – vợ anh – chạy theo, nước mắt lưng tròng, nắm lấy tay chồng:
– Anh à, thôi đừng bu/ồn. Em biết tấm lòng của anh mà.
Bầu không khí trong sân hơi chùng xuống, vài người khách lắc đầu thươn//g h//ại, nhưng đa phần vẫn nghĩ bà Hạnh nói đúng.
Đúng lúc ấy, ông Tín từ trong nhà bước ra. Ông đã nghe hết câu chuyện. Ánh mắt ông thoáng bu/ồn, nhìn theo dáng con rể lặng lẽ bước đi. Rồi ông quay lại, chỉ vào bao gạo nằm ở góc sân:
– Đem cái bao gạo đó vào đây cho tôi.
Mọi người ngạc nhiên. Một người cháu chạy ra, lăn cái bao gạo nặng trịch vào giữa sân. Ông Tín cầm con da//o nhỏ, rạc/h một đường. Hạt gạo trắng ngần đổ ra, nhưng kèm theo đó là những gói nhỏ được bọc kỹ càng.
Cả đám đông sữ/ng s/ờ…
…bên trong là những phong bì được gói kín trong nilon, xếp xen giữa từng lớp gạo trắng, ướt đẫm mồ hôi người gánh. Ông Tín run run nhặt lên một gói, mở ra — bên trong là tiền mặt và một mảnh giấy nhỏ.
Ông chậm rãi đọc:
“Con biết nhà mình chẳng thiếu gì, chỉ mong cha nhận chút lòng của con.
Đây là số tiền con dành dụm suốt 2 năm làm công trình, có khi phải ăn mì gói qua bữa.
Con xin cha dùng giúp cho mấy hộ nghèo trong làng — những người từng giúp con lúc khổ nhất.
Con muốn làm việc thiện nhân ngày cha thêm tuổi, để con cháu mình được phúc.”
Cả sân im phăng phắc. Bà Hạnh chết lặng, mặt tái đi. Ông Tín lặng người, nước mắt chảy ra hai bên gò má nhăn nheo. Ông nắm chặt tờ giấy, khẽ nói:
— “Cái thằng này… nó nghèo mà quý trọng đạo nghĩa hơn cả đám có tiền kia.”
Ông ngẩng lên, giọng dõng dạc mà run run:
— “Từ giờ, ai dám nói con rể út của tôi không ra gì, bước ra khỏi nhà tôi ngay! Người ta quý ở cái tâm, không phải ở món quà.”
Bà Hạnh cúi đầu, môi run rẩy. Mấy người họ hàng ban nãy còn chê bai cũng nhìn nhau ngượng ngập.
Đúng lúc đó, Thu nắm tay chồng quay lại — Minh đứng lặng ngoài cổng, tưởng rằng mình đã làm cha mẹ vợ mất mặt. Khi thấy ông Tín bước nhanh ra, hai tay run run nắm lấy tay con rể, ông nói trong nghẹn ngào:
— “Cha nhận quà của con rồi, và cha tự hào vì có một người con rể như con.”
Minh khẽ cúi đầu, giọt nước mắt lăn dài, hòa vào làn mưa bụi lất phất rơi xuống.
Bà Hạnh tiến lại gần, giọng nghẹn ngào:
— “Mẹ… mẹ xin lỗi. Mẹ sai rồi. Mẹ không biết trong bao gạo ấy chứa cả tấm lòng của con.”
Minh chỉ khẽ lắc đầu, mỉm cười:
— “Con đâu trách mẹ. Con chỉ mong cha mẹ mạnh khỏe, vợ chồng con còn cơ hội đền đáp.”
Trong khoảnh khắc ấy, những người xung quanh đều lặng im — không còn thấy sự giàu nghèo, không còn kẻ sang người hèn.
Chỉ còn lại hình ảnh người đàn ông trẻ, tay sạm nắng, đôi mắt ấm áp, và bao gạo trắng giản dị — món quà mộc mạc mà chứa đựng cả tấm lòng hiếu nghĩa.
Ông Tín bảo người giúp việc gom lại số tiền trong bao, giao cho chính quyền địa phương để làm quỹ giúp người nghèo. Tối hôm ấy, giữa bữa tiệc mừng thọ, ông nâng ly, giọng trầm ấm:
— “Tuổi 70 của tôi có nhiều điều đáng nhớ, nhưng món quà quý nhất hôm nay — là tấm lòng của đứa con rể nghèo mà giàu nghĩa.”
Và trong ánh đèn vàng nhạt, bà Hạnh lặng lẽ nhìn sang Minh — người con rể mà bà từng khinh thường — giờ lại khiến cả nhà cúi đầu vì trái tim đẹp đẽ hơn bất kỳ món quà xa hoa nào.









Để lại một bình luận