Popular Searches:

#AI

#Audio

#Blog

#Design

#Culture

#Fashion

#Sports

#Entertainment

Cưới ông chú 60 t;;uổi giàu nhất làng để trừ nợ cho bố mẹ, đêm tân hôn chồng cứ lúi húi dưới gầm giường rồi lôi ra 1 thứ đen sì khiến tôi s/ố/c ng/ấ/t chỉ muốn bỏ chạy


Tôi lấy chồng năm hai mươi ba tuổi.Một cuộc hôn nhân không có hoa hồng, không tình yêu, chỉ có món nợ nặng trĩu trên vai bố mẹ tôi.Bố tôi làm ăn thua lỗ, nợ gần một tỷ. Cả nhà tưởng như sụp đổ, thì người chủ nợ – ông Lâm, 60 tuổi, một đại…


Tôi lấy chồng năm hai mươi ba tuổi.
Một cuộc hôn nhân không có hoa hồng, không tình yêu, chỉ có món nợ nặng trĩu trên vai bố mẹ tôi.
Bố tôi làm ăn thua lỗ, nợ gần một tỷ. Cả nhà tưởng như sụp đổ, thì người chủ nợ – ông Lâm, 60 tuổi, một đại gia giàu có, goá vợ đã lâu – đến và nói rằng:

“Nếu con gái ông chịu làm vợ tôi, nợ nần coi như xoá hết.”

Tôi sững sờ. Mẹ tôi khóc, nhưng không phản đối. Bố tôi im lặng, chỉ nói khẽ:

“Con ráng hy sinh lần này, coi như cứu cả nhà.”

Thế là tôi lên xe hoa, về làm vợ người đàn ông hơn mình gần 40 tuổi.
Đám cưới được tổ chức đơn giản, không bạn bè, không rộn rã. Tôi mặc váy trắng, gương mặt lạnh như tượng. Trong tim chỉ có một câu hỏi: Tại sao đời mình lại đến mức này?

Đêm tân hôn, căn biệt thự của ông Lâm vắng lặng đến rợn người.
Ông tắm xong, thay đồ rất chỉn chu, rồi ngồi xuống ghế, hút thuốc. Tôi ngồi nép ở mép giường, tay nắm chặt váy, chờ điều tồi tệ nhất xảy ra.
Nhưng ông không đến gần. Ông chỉ lặng lẽ chui xuống gầm giường, loay hoay tìm kiếm thứ gì đó.

Tôi hoảng:

“Ông… ông làm gì dưới đó thế ạ?”

Không trả lời. Chỉ nghe tiếng loạt xoạt, rồi cạch! — ông kéo ra một chiếc hộp gỗ đen sì, cũ kỹ, dày bụi.
Ông đặt nó lên bàn, mở nắp chậm rãi.
Bên trong là một tấm ảnh đã ố vàng, và một chiếc khăn voan cưới trắng ngà, cháy sém ở góc.

Tôi nhìn vào tấm ảnh, toàn thân lạnh ngắt.
Người trong ảnh — giống tôi đến mức không thể tin nổi.
Từ gương mặt, ánh mắt, nụ cười… như thể tôi đang nhìn vào chính mình trong gương, chỉ khác là bức ảnh đã cũ hàng chục năm.

Tôi run run hỏi:

“Ai… ai là người trong ảnh thế ạ?”

Ông Lâm im lặng thật lâu, rồi khẽ đáp, giọng khàn đục:

“Là vợ cũ của chú… cũng là chị ruột của con.”

Tôi chết lặng.
Tôi không có chị gái — ít nhất, đó là điều tôi luôn tin suốt 23 năm qua.
Ông Lâm nhìn tôi, ánh mắt buồn sâu thẳm:

“Năm đó, bố mẹ con nghèo, mê tín. Khi chị con sinh ra, có người nói đứa bé mang mệnh khắc cha mẹ, là vận xui của dòng họ. Họ sợ, nên đem gửi cho một người họ hàng xa nuôi.”

Ông ngừng lại, châm điếu thuốc, rít một hơi dài.

“Chị con lớn lên trong nghèo khó, ngoan hiền, hiếu thảo. Sau này, cô ấy làm thuê cho nhà chú, rồi chú cưới cô ấy khi cô mới hai mươi mốt tuổi.”
“Cô ấy mất trong một vụ tai nạn xe, để lại cho chú một đứa con trai mới ba tuổi…”

Căn phòng chìm trong im lặng. Tôi không biết phải nói gì.
Ông Lâm ngẩng đầu, giọng trầm xuống:

“Hôm biết con là em ruột của cô ấy, chú… thật sự không biết nên mừng hay nên đau. Chú không muốn mua con. Chú chỉ muốn giữ một người thân của cô ấy bên cạnh.”

Đêm ấy, ông không chạm vào tôi.
Ông chỉ khẽ nói:

“Từ nay con cứ coi đây là nhà, không ai nợ ai nữa. Chú không cần một người vợ, chỉ cần có người trong nhà thôi.”

Tôi khóc, không phải vì tủi, mà vì lòng nhẹ hẳn đi.
Hôm sau, ông bảo tôi thu dọn đồ, lên thành phố học tiếp. “Cứ học đi, chú lo hết.”
Thế là tôi đi — mang theo nỗi biết ơn lẫn day dứt mơ hồ.

Bốn năm sau, tôi tốt nghiệp đại học, làm việc ổn định.
Ông Lâm vẫn đều đặn gọi điện, gửi tiền cho tôi và con trai của chị – bé An, giờ đã lên tám.
Đối với tôi, ông không còn là “chồng”, mà giống như một người cha lớn tuổi, hiền hậu, trầm lặng.

Rồi một ngày, tôi nhận được tin ông qua đời vì bệnh tim.
Tôi về chịu tang, lòng nặng trĩu.
Ngôi nhà ngày nào vẫn thế, chỉ khác là thiếu vắng hơi người. Trong căn phòng ngủ, chiếc hộp đen sì năm xưa vẫn nằm yên trên bàn, phủ một lớp bụi mỏng.

Khi luật sư đọc di chúc, tôi lặng người:
Toàn bộ tài sản chia làm hai phần. Một nửa mang đi làm quỹ từ thiện mang tên “Hạnh” — tên người vợ quá cố. Phần còn lại, ông để lại cho tôi và An, chia đều.

Không một ai tranh chấp. Không ai phản đối.
Bởi ai cũng biết — đó là cách ông sống: lặng lẽ, công bằng, và trọn vẹn với tình nghĩa.

Tôi nhìn tấm ảnh cũ lần nữa. Người trong ảnh vẫn cười dịu dàng, giống tôi đến lạ.
Giờ tôi mới hiểu, cái gọi là “nợ” mà ông nói năm xưa… không phải là tiền, mà là nợ ân tình, nợ với người đã khuất, và nợ với cả cuộc đời này.

Tôi đem một phần tài sản ông để lại quyên góp tiếp cho quỹ học bổng vùng quê — nơi năm xưa chị tôi từng bị bỏ rơi.
Còn tôi, tôi dọn về sống cùng An, chăm sóc thằng bé như em ruột.

Mỗi tối, tôi vẫn mở chiếc hộp đen ấy, lau tấm ảnh cũ và khẽ nói:

“Chị ơi, em đã gặp người đàn ông mà chị từng yêu. Em hiểu vì sao chị được ông ấy giữ mãi trong tim.”

Có lẽ, trong số phận nghiệt ngã ấy, tôi không mất gì — mà còn được thêm một gia đình, một người cha, và một người chị chưa từng gặp nhưng luôn hiện hữu trong trái tim mình.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *