Tôi vẫn nhớ rõ buổi sáng hôm ấy – nắng trong, gió nhẹ, và lòng tôi thì đầy cảm xúc lẫn lộn. Bố chồng tôi, ông Cảnh, ở lại nhà tôi gần hai tuần để thăm cháu nội. Ông đã về hưu được mấy năm, sống một mình ở quê sau khi mẹ mất. Dù đã ngoài bảy mươi, ông vẫn nhanh nhẹn, nói năng chừng mực, và có cái nhìn ấm áp khiến ai cũng cảm thấy được tôn trọng.
Suốt những ngày ông ở cùng, căn nhà như ấm áp hơn. Con trai tôi – bé Bin – được ông kể cho nghe đủ chuyện về ruộng đồng, về những ngày xưa gian khó mà đầy tiếng cười. Chồng tôi, anh Minh, thì bận tối mặt với công ty đang gặp khó khăn, nên ít có thời gian trò chuyện cùng bố. Tôi thấy rõ sự cô đơn trong ánh mắt ông mỗi khi anh bước vội ra cửa, chưa kịp chào bố một câu.
Tôi biết anh đang lo. Công ty của anh – một doanh nghiệp nhỏ chuyên thi công nội thất – vừa mất một hợp đồng lớn, trong khi chi phí duy trì nhân sự và vật liệu lại quá cao. Vài lần tôi thấy anh ngồi bóp trán giữa đêm, im lặng nhìn bảng tính chi chít con số. Anh không nói, nhưng tôi hiểu, anh đang khổ tâm vì trách nhiệm với gia đình, với bố, và cả với tôi.
Sáng hôm đó, trước khi ông Cảnh chuẩn bị bắt xe về quê, tôi pha cho ông ly trà nóng, rồi ngồi xuống cạnh ông trong phòng khách. Ông cười hiền:
– Ở đây vui lắm, nhưng bố quen không khí ở quê rồi. Ở đây đông đúc, ồn ào, bố thấy ngột ngạt lắm.
Tôi cười, đáp nhẹ:
– Vâng, con biết. Nhưng con với anh Minh cũng vui khi bố ở lại. Bé Bin còn cứ đòi ông ở thêm.
Ông cười, ánh mắt rạng rỡ. Rồi ông nhìn quanh, như ngần ngại nói điều gì đó. Tôi nhận ra đôi bàn tay ông chai sần, trên cổ tay còn vết xước cũ. Tự dưng tim tôi thắt lại. Ông về quê chỉ có một mình, sống bằng tiền lương hưu ít ỏi. Lần nào tôi biếu tiền, ông cũng từ chối, bảo: “Các con để dành lo cho cháu, bố vẫn đủ.”
Nhưng tôi biết rõ, “đủ” của ông chỉ là cách để không phiền con cái.
Tôi đứng dậy, giả vờ dọn lại hành lý của ông. Khi ông đi ra ngoài chào cháu nội lần cuối, tôi rón rén lấy tờ 10 triệu – số tiền tôi để dành từ tháng lương nhỏ của mình – nhét khéo vào túi áo khoác của ông. Tôi chỉ mong ông có thêm chút tiền chi tiêu, đỡ phải tính toán từng bữa ăn.
Khi tiễn ông ra cửa, ông vẫn cười hiền:
– Ở nhà lo cho chồng con, đừng để Minh nó vất vả quá. Bố về, khi nào công ty ổn định thì các con về quê với bố vài hôm nhé.
Tôi nắm tay ông, gật đầu, lòng ấm lại.
Chiều hôm đó, sau khi ông về, nhà bỗng trống trải lạ. Tôi đi quanh dọn lại phòng khách, thu dọn những món đồ ông để quên. Khi đi vào phòng ngủ, tôi mở két sắt định lấy tiền trả cho người thợ điện đến sửa đường dây trong bếp. Nhưng vừa bước tới, tôi khựng lại.
Trên sàn, ngay cạnh két, là một túi vải màu đen. Nó được buộc gọn gàng, đặt ngay ngắn như thể ai đó cố ý để lại. Tôi cúi xuống, mở ra, và gần như chết lặng.
Bên trong là từng cọc tiền dày cộm – tiền mặt, toàn tờ mới tinh, mùi giấy bạc còn thơm. Tôi run run đếm sơ qua, ít nhất cũng phải đến hai tỷ đồng. Bên trên túi tiền có một phong bì trắng. Tôi mở ra, thấy nét chữ quen thuộc của bố chồng.
“Minh và con,
Bố biết thời gian này công ty con đang khó khăn, nên bố đã bán mảnh đất ở quê. Số tiền này, bố gửi hai đứa để cứu công ty. Mảnh đất ấy bố giữ cũng chỉ để lại cho con thôi, nên giờ giúp được con vượt qua giai đoạn này là bố yên tâm rồi. Đừng nói gì cả, coi như bố gửi lại tương lai của nhà mình.
Bố thương hai đứa nhiều.
Cảnh.”
Tôi ngồi sụp xuống, nước mắt chảy dài. Tôi chỉ nhét lén cho ông 10 triệu, nào ngờ ông để lại cho con cháu tới hai tỷ. Cảm xúc trong tôi vỡ òa – vừa biết ơn, vừa xót xa. Tôi nhớ đến dáng người gầy gò của ông trên chiếc xe khách cũ, nhớ cái cách ông cười khi nói “bố vẫn đủ”, mà lòng đau thắt.
Chồng tôi về, thấy tôi ngồi giữa sàn, mặt đầy nước mắt, hoảng hốt hỏi:
– Em sao thế? Có chuyện gì à?
Tôi đưa lá thư cho anh. Anh cầm lên đọc, đôi tay run nhẹ. Khi đọc đến dòng “bố đã bán mảnh đất ở quê”, mặt anh thoáng biến sắc. Anh đứng lặng một lúc lâu, rồi buông mình xuống ghế, gục đầu vào hai tay.
– Trời ơi… Bố… Bố bán đất thật sao?
Tôi khẽ gật. Anh im lặng. Trong khoảnh khắc đó, tôi thấy một người đàn ông vừa nhỏ bé vừa yếu đuối – người từng tự hào không nhận tiền của ai, người luôn muốn “tự mình vượt qua”. Giờ anh bị chính tấm lòng của cha làm cho tan chảy.
– Mảnh đất đó… là của mẹ để lại. Bố giữ suốt bao năm nay, nói là để dành làm nơi thờ cúng…
Giọng anh nghẹn đi. Tôi nắm tay anh, không nói gì. Trong lòng tôi bỗng dấy lên một nỗi ray rứt: liệu chúng tôi có xứng đáng với tấm lòng bao la ấy?
Tối đó, tôi ngồi viết một lá thư gửi về cho ông. Tôi định nói rằng chúng tôi không thể nhận số tiền này, rằng anh Minh sẽ tìm cách khác xoay sở, rằng đất ấy là kỷ vật của mẹ – không thể đem bán. Nhưng khi viết đến giữa chừng, nước mắt lại trào ra. Tôi nhớ ánh mắt hiền từ, giọng nói chậm rãi, và niềm tin tuyệt đối của ông dành cho con trai.
Tôi dừng bút, rồi gấp lá thư lại, không gửi. Có lẽ, điều tốt nhất lúc này là để anh Minh tự đối diện với lòng mình.
Đêm ấy, tôi không ngủ được. Tiếng gió ngoài ban công hòa cùng tiếng thở dài của chồng trong bóng tối. Căn nhà yên tĩnh, nhưng trong tôi là cả ngàn âm thanh va đập: hối hận, thương yêu, và cảm giác nặng trĩu vì món quà quá lớn.
Sáng hôm sau, khi mặt trời còn chưa kịp ló, tôi thấy anh Minh dậy sớm. Anh ngồi ở bàn làm việc, lật qua lật lại tờ thư của bố. Ánh sáng yếu ớt từ cửa sổ hắt vào, rọi lên khuôn mặt anh – gầy gò, mệt mỏi nhưng có gì đó cứng rắn hơn.
Anh quay sang tôi, nói nhỏ:
– Anh không thể dùng tiền này. Dù bố có ý tốt, nhưng đây là đất của mẹ. Anh không thể để bố già như thế mà phải bán đi vì mình.
Tôi gật, lòng nhẹ đi đôi chút. Tôi hiểu, anh đã quyết.
Nhưng anh nói tiếp, giọng đầy trăn trở:
– Tuy nhiên, anh cũng không thể để bố mất niềm tin. Anh sẽ nhận tiền tạm thời, nhưng tìm cách hoàn lại dần cho bố. Anh muốn làm ăn đàng hoàng, không để đồng tiền của bố biến thành gánh nặng.
Tôi mỉm cười. Có lẽ, chính lúc này, anh đã trưởng thành thật sự.
Chiều hôm đó, anh mang túi tiền ra ngân hàng gửi tiết kiệm, lấy một phần nhỏ xoay vòng vốn cho công ty. Anh gọi điện về cho bố, giọng bình thản:
– Bố ơi, con nhận được quà bố để lại rồi. Bố yên tâm, con sẽ cố gắng. Khi công ty ổn định, con sẽ về đón bố lên ở cùng con cháu.
Đầu dây bên kia, tôi nghe tiếng cười khẽ của ông:
– Ừ, thế là bố vui rồi. Bố tin con trai bố làm được.
Sau cuộc gọi, anh ngồi im rất lâu, mắt nhìn xa xăm. Tôi biết, trong lòng anh, một ngọn lửa mới vừa được thắp lên – không chỉ là nghị lực vượt qua khó khăn, mà còn là khát vọng xứng đáng với tình yêu thương vô điều kiện của người cha già.
Còn tôi, trong khoảnh khắc ấy, chỉ muốn chạy về quê, ôm chầm lấy bố và nói một câu duy nhất: “Bố ơi, cảm ơn bố vì đã dạy con thế nào là tình thương.”
Nhưng tôi không làm thế. Tôi biết, còn nhiều điều chưa kết thúc. Và rồi, chính từ món quà âm thầm ấy, những chuyện bất ngờ khác bắt đầu xảy ra…
CHƯƠNG 2: BÍ MẬT TRONG SỔ ĐỎ CŨ

Những ngày sau đó, cuộc sống của tôi và anh Minh dần quay lại guồng quay thường ngày. Anh dành hết thời gian cho công ty, tập trung cải tổ quy trình, sắp xếp lại nhân sự và quản lý chi phí. Dù còn khó khăn, tôi vẫn cảm nhận được sự thay đổi trong ánh mắt anh – không còn là sự bế tắc như trước, mà là một niềm tin thầm lặng đang lớn dần lên.
Buổi tối, khi anh về nhà, hai vợ chồng thường cùng nhau nấu cơm, trò chuyện nhẹ nhàng. Có hôm anh nắm tay tôi, nói khẽ:
– Nhờ có bố mà anh mới tỉnh ngộ. Anh từng quá tự cao, nghĩ rằng mình có thể lo được tất cả. Nhưng hóa ra, điều quý giá nhất không phải là tiền, mà là tình yêu thương của những người bên cạnh.
Tôi nhìn anh, cười mà mắt cay xè. Trong lòng tôi, hình ảnh bố chồng vẫn luôn hiện lên rõ ràng – dáng người gầy, áo nâu bạc màu, và ánh mắt hiền từ ấy như vẫn dõi theo chúng tôi từng ngày.
Một buổi chiều thứ bảy, khi tôi đang giặt đồ ngoài ban công, chồng tôi gọi vọng ra:
– Em ơi, anh mới nhận được điện thoại từ người ở quê báo tin có chuyện về mảnh đất của bố.
Tôi giật mình chạy vào. Anh cầm điện thoại, vẻ mặt trầm ngâm.
– Họ nói là… hình như mảnh đất bố bán vẫn đang đứng tên mẹ. Trong sổ đỏ cũ, phần chuyển nhượng chưa hoàn tất. Bố đã ký giấy bán, nhưng chưa kịp làm thủ tục sang tên.