Hai mươi năm trôi qua kể từ ngày chúng tôi rời ghế nhà trường. Mỗi người một cuộc đời: người thành đạt, người bình thường, người vẫn đang vật lộn từng ngày. Nhưng nổi bật nhất, vẫn là Lương – cậu bạn được mệnh danh “giàu nhất lớp”.
Hiện Lương là chủ một công ty lớn tại quận Hoàn Kiếm, thường xuất hiện trong các chương trình từ thiện ở Hà Nội và trên mạng xã hội như hình mẫu của một người đàn ông thành đạt, giản dị và nhân hậu.
Buổi họp lớp được tổ chức tại Nhà hàng Metropole – số 15 Ngô Quyền, Hoàn Kiếm, một không gian sang trọng với ánh đèn vàng ấm áp. Mọi người bước vào trong những bộ vest, áo dài, giày tây lấp lánh, nhìn nhau và cười chào.
Không khí bữa tiệc
Ngay khi ngồi xuống, không khí sôi động. Tiếng cười, tiếng nói rôm rả vang khắp phòng. Người khoe con đã du học Mỹ, người chia sẻ vừa mua căn hộ mặt phố, ai đó tự hào kể dự án triệu đô mới hoàn thành.
“Mình vừa nhận dự án 5 triệu đô, hợp tác với khách hàng Nhật Bản, rất thuận lợi!”
“Con mình vừa đạt học bổng sang Mỹ, lớp còn nhớ chứ?”
“Nhà mình vừa tậu thêm căn hộ Times City, giá hơn 10 tỷ, đầu tư sinh lời tuyệt vời!”
Mọi người cười nói, khoe thành tựu, giàu có, địa vị. Nhưng giữa những câu chuyện đó, ai cũng chợt im lặng, lướt nhìn quanh để đo xem mình đã “đạt” bao nhiêu so với người khác.
Trong khi tất cả đang khoe khoang, Lương lại bình thản. Anh không nói về tài sản hay dự án, mà hỏi han từng người: con cái, nơi ở, ai còn ở quê, ai đã lên thành phố. Lời nói của anh dịu dàng, trầm ấm, như đưa mọi người trở về tuổi học trò, về những ước mơ chưa phai.
Cao trào: món quà bất ngờ
Khi tiệc gần tàn, mọi người vẫn chưa ngớt khoe về xe mới, chuyến du lịch châu Âu, dự án kinh doanh… thì Lương đứng dậy, mọi ánh mắt đều hướng về anh.
“Hai mươi năm rồi, có những điều ta quên đi… nhưng có những điều nên được nhớ lại. Hôm nay, coi như món quà nhỏ để mọi người mang về,”
Anh trao từng phong bì trắng cho mọi người, rồi dặn: “Về nhà rồi hãy mở nhé.”
Cả phòng chợt lặng đi. Một bữa tiệc giàu sang, khoe mẽ bỗng lắng xuống trước cử chỉ giản dị nhưng ẩn chứa nhiều ý nghĩa.
Bên trong chiếc phong bì
Về đến nhà, tôi mới mở phong bì. Không phải tiền, không phải thẻ quà tặng. Thay vào đó là một tờ giấy nhỏ kèm bức ảnh cả lớp chụp năm cuối cấp 3 tại
trường THPT Trần Phú, Hà Nội. Dưới bức ảnh là dòng chữ nắn nót của Lương:
“Nếu có thể quay lại, tôi vẫn muốn được ngồi cùng các bạn thêm một lần nữa, trong căn phòng cũ, với những ước mơ chưa kịp phai. Hãy giữ lại điều tốt đẹp nhất của thanh xuân.”
Phía sau tờ giấy, là dòng chữ khiến tôi nghẹn lời:
“Tôi đã chuẩn bị một quỹ học bổng mang tên lớp 12A1 – Trường THPT Trần Phú. Mỗi năm sẽ giúp 3 sinh viên nghèo ở trường cũ. Mỗi người bạn hôm nay, chính là đồng sáng lập.”
Tôi đọc đi đọc lại, mắt cay cay. Không phải vì giá trị vật chất, mà vì tấm lòng sâu sắc của Lương – cậu bạn năm xưa.
Hóa ra, thứ khiến người ta “giàu” không phải số tiền trong tài khoản, mà là cách họ dùng nó để gieo lại điều tử tế. Lương có thể dễ dàng tặng tiền mặt dày cộp, nhưng anh chọn cách khác: để mỗi người, khi mở phong bì, đều chạm đến ký ức đẹp nhất của mình và cùng nhau bắt đầu một việc ý nghĩa.
Nhóm chat lớp sau đó nhộn nhịp lạ thường. Người viết: “Mình đã khóc”, người khác: “Lâu lắm mới cảm nhận được sự ấm áp đến vậy.” Một số còn đề nghị cùng góp thêm vào quỹ học bổng, biến sáng kiến của Lương thành hành động chung của cả lớp.
Tối hôm đó, tôi ép bức ảnh vào khung, ánh đèn chiếu lên gương mặt từng người bạn. Tôi tin, tất cả những ai từng mở phong bì ấy sẽ mãi không quên cảm giác trong đêm hôm đó. Một món quà không đắt tiền, nhưng ấm lòng suốt đời.
Trước khi cưới, tôi bỏ tiền ra mua 1 căn hộ với 3 phòng ngủ. Chồng sắp cưới nói: “Để l

Trước khi cưới, tôi bỏ tiền ra mua 1 căn hộ với 3 phòng ngủ. Chồng sắp cưới nói: “Để lại 2 phòng cho bố mẹ anh ở”. Tôi cư//ời kh///ẩy rồi nói một câu khiến anh ta t//ái m//ặt…
Tôi là Mai, 30 tuổi, nhân viên tài chính của một công ty nước ngoài. Sau gần 10 năm làm việc, tôi dành dụm đủ tiền để mua một căn hộ mới – không quá sang trọng, nhưng đủ rộng rãi với 3 phòng ngủ, một phòng khách và ban công hướng nắng. Đó là ước mơ tôi theo đuổi suốt tuổi trẻ, một tổ ấm của riêng mình, không phụ thuộc vào ai.
Khi tôi chia sẻ niềm vui ấy với Tuấn – bạn trai sắp cưới, anh chỉ nói gọn lỏn:
– Ừ, cũng được. Nhà to thế này, cưới xong có chỗ cho bố mẹ anh ở cùng luôn.
Lúc đó tôi chỉ cười trừ, nghĩ anh nói đùa. Nhưng vài ngày sau, khi cùng nhau đi xem lại căn hộ, anh đứng giữa phòng khách, chỉ tay nói như ra lệnh:
– Phòng này anh với em ở. Hai phòng kia thì một cho bố mẹ anh, một cho khách. Bố mẹ anh già rồi, anh không muốn họ ở quê nữa.
Tôi thoáng sữ//ng s//ờ. Căn hộ này là do tôi tự mua, đứng tên tôi, t/rả g//óp cũng bằng tiền tôi làm ra. Anh chưa góp một đồng, vậy mà đã tự cho mình quyền “phân chia” phòng như chủ nhà.
Tôi hỏi lại:
– Nghĩa là sau khi cưới, bố mẹ anh sẽ ở đây luôn?
Anh gật đầu, nói với vẻ rất tự nhiên:
– Ừ, ở chung cho vui, tiện chăm cháu sau này. Mẹ anh cũng thích thành phố lắm.
Tôi nhìn anh, bình tĩnh nhưng trong lòng bắt đầu thấy lạnh:
– Nhưng đây là căn hộ em mua, anh không hỏi ý em mà đã quyết định thế à?
Tuấn cau mày:
– Em đừng tín/h to/án quá. Cưới nhau rồi thì tài sản của em cũng là của anh. Chúng ta là vợ chồng, phải biết chia sẻ chứ.
Trang sức cưới
Câu nói ấy khiến tôi như bị dội gáo nước lạnh. Tình yêu 3 năm, bao kỷ niệm, bỗng trở nên nặ/ng n/ề. Tôi nhìn anh, khẽ cười, nhưng trong nụ cười ấy đầy chu//a ch//át. Tôi đáp lại một câu khiến anh phá//t đi//ên…

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, giọng chậm rãi nhưng dứt khoát:
– Ừ, nếu đã là “tài sản của chung”, thì anh góp phần nào? Anh định mang cái miệng đến chia à?
Tuấn sững lại, mặt đỏ gay. Tôi vẫn nói tiếp, từng lời rõ ràng:
– Căn hộ này tôi làm việc mười năm mới mua được. Anh chưa bỏ ra một đồng, giờ còn muốn mang bố mẹ lên ở cùng? Nếu anh muốn báo hiếu thì mua nhà riêng cho họ, tôi không cấm. Nhưng nhà này – là của tôi, không phải “của anh cho vui”.
Anh gằn giọng:
– Mai, em đừng có thái độ như vậy! Cưới về rồi em phải thay đổi, phụ nữ sống phải biết nhún nhường!
Tôi mỉm cười, lần này nụ cười hoàn toàn lạnh:
– Nhún nhường thì có, nhưng là với người xứng đáng. Còn nếu anh chỉ xem tôi là cái ví biết đi, thì tốt nhất – mình dừng ở đây.
Tuấn đờ người, không nói nổi lời nào.
Tôi cầm túi xách, mở cửa bước ra ngoài, nói nốt câu cuối cùng trước khi khép lại mọi thứ:
– Nhà này, em mua để sống yên, không phải để làm dâu tập thể. Nếu anh cần chỗ cho bố mẹ anh, hãy mua một căn khác. Bằng tiền của anh.
Cánh cửa khép lại, phía sau là tiếng gọi với đầy tức tối của Tuấn – còn tôi, bước đi mà không ngoảnh lại. Trong lòng, thay vì tiếc nuối, chỉ có một cảm giác nhẹ nhõm kỳ lạ: hóa ra, may mắn nhất của đời người đôi khi là nhận ra sớm kẻ không xứng đáng để gắn bó cả đời.








Để lại một bình luận