Bố mẹ vợ từ quê lên chơi nhà con rể ở thành phố. Chồng n//ém cho vợ 100 ngàn rồi bảo: “Cầm tiền mà mua đồ gì cho ông bà ăn trưa, ở quê 100 ngàn này ông bà ăn được cả tuần đấy”. Để rồi ch//ết đứ//ng khi bố vợ lôi thứ này từ trong túi vải ra…
Buổi sáng cuối tuần, trời thành phố nắng nhẹ. Vợ anh – Lan – dậy sớm dọn dẹp nhà cửa, chuẩn bị đón bố mẹ từ quê lên chơi. Hai ông bà quanh năm chỉ ở ruộng đồng, lần này nghe tin con gái sắp si//nh cháu nên bắt xe khách từ quê lên thăm.
Lan háo hức, dậy sớm nấu sẵn ấm nước lá vối, định trưa nấu bữa cơm tươm tất mời bố mẹ. Nhưng vừa nói chuyện ấy với chồng, cô đã nghe giọng m//ỉa m//ai:
— “Lên chơi thì cho chơi, chứ làm gì phải bày vẽ. Tôi còn phải họp online với sếp, không có thời gian tiếp ai đâu.”
Nam, chồng Lan, vốn là dân thành phố, có chút chức vụ trong công ty, lúc nào cũng khi//nh người q/uê, kể cả bố mẹ vợ. Anh cho rằng, người nhà quê chỉ giỏi ăn nói chất phác, chẳng biết gì ngoài ruộng đất. Còn anh – người có học, có nhà, có xe – mới “xứng” để vợ nể.
Đến trưa, tiếng gõ cửa vang lên. Ông Tư và bà Lành, bố mẹ Lan, bước vào. Hai ông bà tay xách nách mang: túi gạo nếp mới, ít gà quê, mấy trái bưởi vàng ươm – toàn là thứ tự tay họ nuôi trồng.
— “Lâu rồi không gặp con rể, nhà cửa khang trang quá ha.” – Ông Tư cười hiền.
Nam đang lướt điện thoại, chỉ đáp nhạt: “Vâng, cũng tạm thôi ạ.”
Lan lúng túng mời bố mẹ ngồi. Trong lúc cô chạy vào bếp nấu nước, Nam rút ví, rút một tờ 100 ngàn n//ém lên bàn, giọng lạnh tanh: “Cầm tiền mà ra chợ mua gì nấu cho ông bà ăn trưa đi. Ở quê chắc 100 ngàn này ăn được cả tuần đấy.”
Để rồi…
Lan đứng sững.
Tờ tiền đỏ nằm chơ vơ trên bàn, như một vết cứa vào lòng tự trọng của cả ba người.
Bà Lành vội cúi xuống nhặt, cười lảng:
– Thôi con, để mẹ nấu mấy món quê mang lên cho cả nhà ăn, khỏi tốn kém.
Ông Tư không nói gì. Ông chỉ nhìn con rể thật lâu, rồi thong thả đặt chiếc túi vải cũ kỹ đang đeo bên vai xuống ghế.
Chiếc túi bạc màu, góc còn sờn chỉ, vậy mà ông lại mở nó rất cẩn thận – như đang mở ra một phần ký ức.
Bên trong là một xấp giấy đã được gói gọn trong túi nylon. Ông lấy ra, đặt nhẹ trước mặt Nam:
– “Ba má ở quê không có gì quý, nghe nói hai con mới mua nhà, chắc còn nợ nần nhiều. Đây là sổ đỏ miếng đất ở quê, kèm sổ tiết kiệm hơn 300 triệu. Ba má định cho các con, coi như chút vốn để nuôi cháu nội sắp ra đời.”
Nam chết lặng.
Lan ngước lên, nước mắt chực rơi.
Căn nhà bỗng im phăng phắc, chỉ còn tiếng kim đồng hồ tích tắc như dằn từng nhịp hổ thẹn.
Ông Tư vẫn cười hiền như mọi khi, giọng chậm rãi:
– “Ba má già rồi, chẳng giữ của làm gì. Ở quê tụi ba ăn rau, ăn cá cũng đủ. Chỉ mong con cái thương nhau, quý nhau là vui lòng rồi. Còn 100 ngàn con cho hồi nãy… để ba gửi lại, coi như giữ kỷ niệm. Dù ít, nhưng nó giúp ba hiểu con rể mình quý tiền hơn tình.”
Nói xong, ông gấp lại tờ tiền, bỏ vào túi áo, rồi khoác túi vải lên vai, nắm tay vợ ra cổng.
Nam sững người, không dám gọi.
Lan chỉ biết òa khóc, chạy theo xin lỗi bố mẹ, còn Nam đứng yên, hai tay run run, mắt đỏ hoe.
Buổi chiều hôm ấy, bữa cơm không ai đụng đũa.
Trên bàn vẫn còn tờ giấy chứng nhận quyền sử dụng đất — minh chứng cho tình thương vô điều kiện của những người “quê mùa” mà cả đời chỉ biết cho đi.
Còn Nam, anh chỉ lẩm bẩm trong nghẹn ngào:
“Con sai rồi… Ba má ơi.”