Menu Đóng

Vợ giám đ;ốc đến công ty chơi, bị ch;ồng ch///ê qu//ê m//ùa đu///ổi đi – 10 phút sau anh ta nhận cái kết ki/nh ho/àng

Vợ giám đ;ốc đến công ty chơi, bị ch;ồng ch///ê qu//ê m//ùa đu///ổi đi – 10 phút sau anh ta nhận cái kết ki/nh ho/àng…

Trưa hôm đó, Mai mặc chiếc áo hoa tím nhạt, quần v;ải đen giản dị và đi đôi d;ép nhựa, tay xách giỏ cóc xoài ổi cô tự muối. Biết ch;ồng thích ăn đồ chua c;ay vào giờ nghỉ, Mai tranh thủ ghé công ty anh sau khi đi chợ về.

Cô đứng dưới sảnh công ty, hỏi lễ t;ân: – Cho chị gặp anh Quân – giám đốc công ty em nhé, chị mang đồ ăn anh ấy thích. Lễ t;ân nhìn cô từ đ;ầu tới chân, rồi bấm máy gọi. Ít phút sau, Quân bước xuống.

Anh mặc vest xám, sơ mi tr;ắng, giày tây bóng l;oáng. Nhìn thấy vợ, anh khựng lại, rồi liếc nhanh xung quanh. Vài nhân viên đang x/ì xà/o, mấy cô gái trẻ thì cười kh;úc khích. Mai vui vẻ giơ giỏ đồ: – Em mua cóc ổi muối cho anh nè, anh ăn cho đỡ bu/ồn miệ/ng.

Nhưng Quân không cười. Anh hạ giọng g/ay g/ắt: – Em đến đây làm gì? Em có biết đây là công ty anh không? Ăn mặc kiểu này mà cũng v;ác m;ặt tới? Mai sữ/ng s/ờ, giọng r/un r/un: – Em… em chỉ muốn mang đồ anh thích thôi mà. Quân nhíu mày, quay sang bảo vệ: – Anh, đuổi cô này ra ngoài g;iùm tôi.

Đừng để cô ta làm ph;iền nhân viên tôi. Mai nghe mà tim đ//au n//hói. Cô cúi đầu, hai tay s;iết chặt quai giỏ. Một anh bảo vệ ái ngại nắm tay cô kéo đi: – Thôi chị ơi, chị ra ngoài đi, sếp không muốn gặp…

Bị đẩy ra cổng, Mai đứng lặng, nước mắt rơi trên đôi dép nhựa cũ. Cô ngước nhìn tòa nhà cao tầng lộng lẫy, nơi ch;ồng mình là giám đốc được bao người kính nể, vậy mà cô – vợ anh – lại bị đối xử chẳng khác gì k//ẻ ă//n xi//n.

Cô xoay lưng bước đi, giỏ cóc ổi muối đung đưa bên hông, sóng sánh nước mắm ớt tỏi thơm nồng mà anh từng thích mê. Chưa đầy 10 phút sau, cả công ty rú//ng độ//ng…

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *