Bố chồng cũ lén tìm gặp tôi, sau 3 tháng, ông dọn hẳn về nhà tôi ở khiến ai cũng sững sờ, lý do mới thật là “chết điếng”
“Từ nay, tôi ở với con dâu cũ”, lời tuyên bố của bố chồng khiến chồng cũ của tôi tái mặt, quay lưng đi thẳng.
Chúng tôi cưới nhau để kết thúc một mối tình đẹp đẽ và bắt đầu cùng nhau xây dựng tổ ấm hạnh phúc. Giấc mơ về “ngôi nhà và những đứa trẻ” của cả hai đã thành hiện thực với một cô công chúa vô cùng đáng yêu và một bé trai kháu khỉnh chỉ cách nhau vài năm tuổi.
Ảnh minh họa.
Tưởng như đó sẽ là cuộc sống viên mãn mà nhiều người ước mơ. Nhưng đúng là “lịch sử thường có những bước đi không ngờ”…
Chúng tôi li hôn sau 5 năm, vì anh nói tôi ăn bám, sống dựa vào chồng và là “sao hỏa” đốt hết đường công danh rạng rỡ của anh do gánh nặng kinh tế mà tôi và 2 con đè hết lên vai anh.
Trước đó, vì nghe lời anh làm “vợ hiền dâu thảo”, tôi đã dừng công việc kế toán mà tôi yêu thích cùng mức lương rất ổn định để ở nhà chăm sóc gia đình, làm hậu phương cho anh khi có bầu bé thứ nhất.
5 năm lùi lại, hy sinh mọi thú vui riêng để vun vén cho gia đình, chăm lo cho bố chồng chu đáo (mẹ chồng tôi đã qua đời từ trước khi chúng tôi lấy nhau).
Tôi được cả họ hàng nhà chồng tôn trọng, quý mến, nhưng chỉ vì những thất bại trong làm ăn của chồng mà tôi kết thúc cuộc hôn nhân trong ê chề, tủi nhục với “tai tiếng” là “bước cản trở công danh sự nghiệp của chồng”.
Cái tát của anh trong hơi men khiến tôi tỉnh ngộ. Tôi chợt nhận ra, có những thứ như dầu đã cạn, như bát nước hất đi, không bao giờ lấy lại được nữa.
Tôi chấp nhận ra đi, giành quyền nuôi hai con. Tôi thương bọn trẻ bơ vơ, vẫn cần hơi ấm của mẹ nhiều hơn.
Hai tháng sau, bố chồng lén đến gặp tôi.
Tôi sững người trước những tâm sự của một người đàn ông đã đi đến chặng cuối của một đời người.
Ông kể, một sự thật khiến tôi đắng đót, chồng tôi đã ngoại tình trước khi chúng tôi li hôn. Và, cái danh “Ăn bám” kia chỉ là một cái cớ để đẩy tôi ra khỏi cuộc hôn nhân này. Anh thay đổi, ham của lạ, thích những lời ngọt ngào, mê sự trẻ trung và nhí nhành của cô gái tuổi đôi mươi chưa vương vấn sự đời, chưa bù đầu tóc rối với bỉm sữa và những mối lo toan gia đình như tôi…
Anh sa ngã và anh u mê…
Việc chia tay tôi là bước cuối cùng hợp thức hóa mối quan hệ ngoài luồng đầy sai trái ấy.
Tôi nghẹn lòng, nhưng rồi nhẹ bẫng. Tôi không tiếc một cuộc hôn nhân đã cạn tình yêu…
Bẵng đi 3 tháng, bố chồng lại tìm đến tôi.
Lần này, ông muốn dọn đến nhà tôi sinh sống. Ông kể về cuộc sống bị cô con dâu mới con thường, những ngột ngạt trong gia đình khiến tuổi già của ông bị tù túng và vô dụng. Thay vì được phụng dưỡng, thay vì vị trí đấng sinh thành, ông trở thành một con người ăn bám trong mắt nàng dâu trẻ.
Nhưng hơn hết, ông thương tôi vất vả đầu tắt mặt tối, vừa lo cho con, vừa lo kiếm tiền. Hai đứa nhỏ ngày nào cũng vào thành phần “đón sớm, trả muộn” ở lớp, vì tôi không thể bố trí thời gian bên con như trước đây.
Bố chồng tôi vấn thường xuyên qua thăm các cháu, chứng kiến tôi vật lộn với cuộc sống sau hôn nhân, ông thương không hết!
Hơn nữa, 5 năm làm con dâu, tôi thực sự đã coi ông như là bố đẻ. Phần vì bố mẹ tôi không còn, phần vì ông là người bố vô cùng đáng kính.
Chỉ ít ngày sau đó, chồng cũ tìm đến nhà tôi, mắng nhiếc tôi dụ dỗ bố chồng khiến anh ta mang tiếng xấu.
Lần này, chính bố chồng tôi ra mặt.
Ông tát thẳng vào mặt thằng con trai mà ông đã bao năm chăm bẵm nên người. Ông nói rằng, vì muốn cứu vãn cuộc hôn nhân của chúng tôi mà ông đã giấu chuyện anh ngoại tình. Ông tiếc một đứa dâu hiền vợ thảo là tôi nên cứ nấn ná, cố che đạy cho con trai mình, nhưng rồi ông nhân ra, thương dâu là nên để cho tôi được giải thoát bằng tờ giấy li hôn.
Ông nói thẳng về người vợ hiện tại của con trai, và muốn anh suy nghĩ về cách sống của hai người. Ông sống cùng mẹ con tôi vì ông không muốn tuổi già tủi nhục thêm một ngày nào nữa.
…
Năm tháng trôi qua, cuộc sống của ba mẹ con tôi và bố chồng, ông Hùng, dần ổn định. Bỏ ngoài tai mọi lời xì xào, dị nghị của xóm làng—những lời ác ý về mối quan hệ “không đứng đắn” giữa bố chồng và con dâu cũ—chúng tôi sống nương tựa vào nhau. Ông Hùng trở thành hậu phương vững chắc nhất của tôi, ông đón cháu, dạy cháu học, chăm sóc vườn tược để tôi yên tâm đi làm. Ông chấp nhận mang tiếng xấu, chấp nhận sự cô lập của con trai ruột và họ hàng, chỉ để giữ lại sự bình yên và nụ cười cho hai đứa cháu nội và người con dâu hiền thảo này.
Cuộc sống cứ thế trôi đi, cho đến một buổi sáng mùa đông lạnh giá.
Ông Hùng lặng lẽ ra đi trong giấc ngủ, nhẹ nhàng và thanh thản trên chiếc giường cạnh hai đứa cháu. Cả làng lại đổ xô đến, không phải để chửi bới, mà để chứng kiến đám tang của một người đàn ông đã sống những năm tháng cuối đời trong tiếng xấu.
Trong lúc dọn dẹp để chuẩn bị hậu sự, tôi đau đớn gập gọn chiếc chăn của ông. Dưới lớp chiếu cũ kỹ, ngay cạnh đầu giường nơi ông nằm, một hộp gỗ nhỏ đã ngả màu được tìm thấy.
Khi tôi mở hộp, mọi người trong nhà đều sững sờ. Bên trong không phải tiền bạc hay vàng bạc, mà là một quyển sổ nhật ký cũ cùng với một tờ di chúc viết tay từ hơn hai năm trước.
Di chúc viết tay, nội dung không phải là phân chia tài sản, mà là một lời cam kết:
“Tôi, Nguyễn Văn Hùng, cam kết sẽ dùng toàn bộ số tiền tiết kiệm dưỡng già và lương hưu của mình để lo cho việc học hành của hai cháu nội là Nguyễn Thảo Nguyên và Nguyễn Hoàng Nam, cho đến khi chúng đủ 18 tuổi. Số tiền này sẽ được giao phó cho con dâu cũ, Nguyễn Thị Thảo, quản lý. Lý do: Tôi tin tưởng Thảo là người mẹ tốt nhất và có đủ trách nhiệm để nuôi dạy các cháu nên người. Tôi xin chịu mọi tiếng xấu, mọi lời đàm tiếu để được ở bên cạnh hỗ trợ con dâu và các cháu, vì con trai tôi đã không còn xứng đáng với chữ ‘Cha’.”
Mọi người nín lặng. Những lời đồn đoán, những lời chửi bới ngày nào bỗng hóa thành tro tàn trước những dòng chữ chân thành ấy. Hóa ra, ông Hùng đã không dọn về để sống một mối quan hệ loạn luân như người ta đồn đại, mà ông đã dùng tuổi già và danh dự của mình để bảo vệ tương lai của các cháu và cô con dâu cũ. Ông chấp nhận mang tiếng “chung chạ” với con dâu để có lý do đường hoàng ở bên, san sẻ gánh nặng kinh tế và che chở cho mẹ con tôi khỏi sự bơ vơ.
Thậm chí, trong quyển nhật ký cũ, ông còn cẩn thận ghi lại những khoản thu chi hàng tháng, ghi chú rõ ràng về việc ông đã bí mật rút tiền tiết kiệm để trả nợ cho chồng cũ, trước khi ly hôn, để mong con trai có thể “làm lại từ đầu” mà không đẩy gánh nặng vào tôi.
Cả làng Vạn Phúc đến viếng. Họ nhìn tôi, nhìn hai đứa trẻ đang khóc ngằn ngặt bên linh cữu ông, và nhìn tờ di chúc. Khuôn mặt của những người từng buông lời cay nghiệt đều lộ rõ sự hối hận và xấu hổ. Họ đã hiểu lầm, và sự hiểu lầm ấy đã giáng xuống một người đàn ông già cả một sự oan ức tột cùng.
Ông Hùng đã ra đi trong sự cô đơn và tiếng xấu, nhưng cái chết của ông đã vén màn một sự thật đau đớn và cao thượng. Tôi quỳ xuống bên linh cữu ông, nước mắt rơi lã chã.
“Bố ơi… con cảm ơn Bố. Cảm ơn Bố vì tất cả…”
Dù mất đi một người thân yêu, nhưng tôi biết, nhờ sự hy sinh thầm lặng của ông, tôi đã được minh oan, và quan trọng hơn, tôi đã nhận ra: Có những tình thân không cần máu mủ, có những tình yêu thương vĩ đại hơn cả tình ruột thịt, và có những người sẵn lòng đánh đổi danh dự để bảo vệ người khác.
Cuộc đời tôi đã mất đi người bố thứ hai, nhưng tôi đã tìm lại được bình yên và sự kiên cường để tiếp tục vững bước trên con đường làm mẹ đơn thân.