Menu Đóng

B::ắt vợ b::ầu 8 tháng nằ::m gầm giư::ờng để h::ú h::í với bồ và c:ái k:ết “s::ét đá::nh” ngày vợ si::nh… – Tâm Sự – Chia Sẻ

Tôi nằm co quắp dưới gầm giường, hai tay ôm chặt lấy cái bụng bầu 8 tháng căng cứng đang gò lên từng cơn đau điếng. Nước mắt tôi chảy ngược vào trong, mặn chát. Phía trên đầu tôi, trên chiếc nệm lò xo đắt tiền mà bố mẹ tôi tặng làm của hồi môn, tiếng cười rúc rích của một người đàn bà lạ và tiếng thở dốc của chồng tôi – Hùng – vang lên như những nhát búa tạ giáng xuống lòng tự trọng.

— “Anh ác thế, bắt con vợ sề nằm dưới đấy, nhỡ nó chết ngạt thì sao?” – Giọng ả nhân tình nũng nịu, nhưng nghe rõ mùi khiêu khích. — “Kệ xác nó. Cho nó nằm đấy để nó biết thân biết phận. Loại đàn bà ăn bám, đẻ toàn vịt giời, lại còn sồ sề như hà mã. Anh nhìn đã buồn nôn. Ở đấy mà phục vụ, đêm nay anh cần gì thì nó phải lấy.”

Tiếng Hùng cười hô hố, rồi tiếng lò xo lại kẽo kẹt, kẽo kẹt.

Tôi cắn chặt môi đến bật máu để không bật ra tiếng nấc. Đứa bé trong bụng như cảm nhận được nỗi đau của mẹ, nó đạp mạnh liên hồi khiến tôi đau đến toát mồ hôi lạnh. Ở phòng bên cạnh, đứa con gái lớn 3 tuổi của tôi đang ngủ say. Vì nó, và vì sinh linh bé bỏng này, tôi phải nhịn.

Tôi nhịn không phải vì tôi hèn. Tôi nhịn vì tôi cần thời gian.

Hùng vốn là kẻ trắng tay. Cơ ngơi này, công ty này đều là do bố mẹ tôi để lại. Nhưng vì tin chồng, tôi đã ngu dại ký giấy ủy quyền cho hắn điều hành mọi thứ khi tôi mang thai bé đầu. Để rồi khi nắm được quyền lực và tiền bạc, hắn hiện nguyên hình là một gã đàn ông tồi tệ, trăng hoa và tàn độc. Hắn ngang nhiên dẫn bồ về nhà, đánh đập tôi nếu tôi dám hé răng nửa lời. Hắn dọa nếu tôi ly hôn bây giờ, hắn sẽ dùng tiền và quan hệ để cướp quyền nuôi cả hai đứa con, biến tôi thành kẻ tâm thần không có khả năng chăm sóc.

Tôi nằm đó, đếm từng giây trôi qua trong địa ngục trần gian. Tôi tự thề với lòng mình: “Hùng, những gì anh làm với mẹ con tôi đêm nay, anh sẽ phải trả giá gấp ngàn lần.”

Chuỗi ngày sau đó là địa ngục. Ả nhân tình tên Vy dọn hẳn về ở. Cô ta sai tôi như người ở: nấu cơm, giặt đồ lót, thậm chí bắt tôi pha nước tắm. Hùng thì coi tôi như không khí, chỉ mở miệng ra là chửi bới, mỉa mai ngoại hình của vợ.

Tôi vẫn lầm lũi làm tất cả. Tôi tỏ ra cam chịu, sợ sệt, ngu ngơ. Nhưng mỗi khi cánh cửa phòng đóng lại, hoặc khi chúng mải mê du hý, tôi lại âm thầm làm việc với luật sư qua chiếc điện thoại cũ giấu dưới đáy tủ gạo. Tôi thu thập từng đoạn ghi âm, từng bằng chứng ngoại tình, từng giấy tờ chứng minh hắn biển thủ công quỹ của công ty gia đình tôi để nuôi bồ.

Ngày dự sinh đến sớm hơn dự kiến 2 tuần. Cơn đau chuyển dạ ập đến dữ dội vào lúc nửa đêm. Nước ối vỡ tràn ra sàn nhà. Tôi đau đớn bò ra phòng khách, thấy Hùng và Vy đang ngồi uống rượu vang, xem phim tình cảm.

— “Anh ơi… em đau quá… hình như sắp sinh rồi…” – Tôi thều thào, mặt cắt không còn giọt máu.

Hùng liếc nhìn, vẻ mặt ghê tởm: — “Lại diễn à? Mới 8 tháng rưỡi đẻ cái gì? Đừng có phá hỏng buổi tối của tao.” Vy cười khẩy: — “Chị ta định dùng khổ nhục kế đấy anh. Kệ đi.”

— “Cứu con… anh ơi…” – Tôi quỵ xuống.

Hùng đứng dậy, nhưng không phải để đỡ tôi. Hắn đá văng cái túi đồ đi sinh tôi đã chuẩn bị sẵn vào góc tường: — “Thích đẻ thì tự gọi taxi mà đi. Tao không rảnh. Đi cho khuất mắt tao.”

Giọt nước mắt cuối cùng của sự yếu đuối rơi xuống. Tôi gượng dậy, cắn răng tự gọi xe, tự xách đồ, lết từng bước ra khỏi căn nhà địa ngục ấy. Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại sau lưng, tôi biết, mình sẽ không bao giờ quay lại đây với tư cách là một nạn nhân nữa.

Ca sinh mổ thành công. Một bé trai kháu khỉnh chào đời. Mẹ tròn con vuông. Nằm trong phòng hồi sức, nhìn con ngủ ngoan, tôi mỉm cười. Đã đến lúc rồi. Tôi cầm điện thoại, gửi một tin nhắn duy nhất cho luật sư: “Kích hoạt.”

Cùng lúc đó, tại căn biệt thự. Hùng và Vy đang ngủ nướng sau một đêm vui vẻ thì tiếng chuông cửa reo inh ỏi. Hùng quấn khăn tắm ra mở cửa, mồm còn ngáp ngủ: — “Đứa nào làm phiền sáng sớm thế?”. Trước mặt hắn không phải là người giao hàng, mà là công an và đoàn luật sư, cùng đại diện ngân hàng.

— “Anh là Trần Văn Hùng?” – Viên công an hỏi lạnh lùng. — “Phải… có chuyện gì thế các anh?” – Hùng bắt đầu run.

— “Chúng tôi nhận được đơn tố cáo và bằng chứng đầy đủ về việc anh tham ô tài sản, trốn thuế và làm giả giấy tờ chiếm đoạt tài sản công ty. Mời anh về trụ sở làm việc.”

Hùng bủn rủn chân tay: — “Vô… vô lý! Ai tố cáo? Vợ tôi nó chỉ là con đàn bà ngu dốt…”

Vị luật sư già bước lên, chỉnh lại kính, đưa ra một tờ giấy: — “Thân chủ của tôi – bà Mai Lan, tức vợ anh – không hề ngu dốt như anh tưởng. Cô ấy đã âm thầm chuyển nhượng cổ phần và phong tỏa tài sản từ trước khi anh kịp tẩu tán. Căn nhà này thực chất vẫn đứng tên bố mẹ cô ấy, giấy ủy quyền anh cầm là giấy giả do anh tự làm, cô Lan đã có bằng chứng giám định. Giờ mời anh và cô bồ ra khỏi nhà ngay lập tức. Ngân hàng sẽ niêm phong tài sản này.”

— “CÁI GÌ?” – Hùng hét lên, mắt trợn ngược.

Vy từ trong chạy ra, nghe thấy thế thì mặt cắt không còn giọt máu. Cô ta nhìn Hùng, rồi nhìn ngôi nhà sang trọng sắp tuột khỏi tay, bỗng quay ngoắt thái độ: — “Anh bảo nhà này của anh cơ mà? Anh bảo con vợ anh ngu lắm cơ mà? Đồ lừa đảo!”

Vy lao vào cào cấu Hùng. Hùng điên tiết tát Vy ngã dúi dụi. Cảnh tượng hỗn loạn, nhếch nhác và thảm hại.

Đúng lúc đó, điện thoại Hùng đổ chuông. Là tôi gọi video. Hùng run rẩy bắt máy. Màn hình hiện lên khuôn mặt tôi, tuy còn nhợt nhạt nhưng ánh mắt sắc lạnh, đầy quyền uy.

— “Sao hả chồng yêu? Đêm qua ngủ có ngon không?”

— “Lan… Lan ơi… em làm gì thế này? Anh là bố của con em mà! Em tha cho anh… anh sai rồi…” – Hùng khóc lóc, quỳ xuống van xin qua màn hình.

Tôi cười nhạt: — “Bố? Lúc tôi nằm dưới gầm giường, anh có nhớ anh là chồng tôi không? Lúc tôi vỡ ối bò lê lết, anh có nhớ anh là bố con tôi không? Anh bắt tôi nằm gầm giường, thì giờ tôi cho anh ra gầm cầu mà ở.”

Tôi ngừng một chút, rồi gằn từng tiếng: — “Đơn ly hôn tôi đã ký và gửi luật sư. Anh sẽ ra đi tay trắng và đối mặt với pháp luật. À, cô bồ của anh cũng không thoát đâu, tội đồng lõa chiếm đoạt tài sản cũng nặng lắm đấy.”

Tôi tắt máy. Qua camera giám sát trong nhà (mà Hùng không hề biết tôi đã lắp), tôi thấy Hùng gục xuống thềm nhà, gào thét trong tuyệt vọng khi bị còng tay dẫn đi. Ả nhân tình thì xách vội cái túi quần áo, bị đuổi ra đường giữa trời nắng chang chang, không một xu dính túi.

Tôi ôm con vào lòng, hôn lên trán nó. Trời ngoài kia đã sáng. Cơn ác mộng đã kết thúc. Từ nay, mẹ con tôi sẽ sống một cuộc đời rực rỡ, trên chính đôi chân và khối óc của mình.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *