Phòng chờ sinh bệnh viện phụ sản quốc tế ngập tràn mùi cồn và tiếng máy móc “tít tít” đều đặn. Lan nằm trên giường, mồ hôi vã ra như tắm, hai tay nắm chặt lấy thành giường trắng toát. Cơn đau chuyển dạ kéo đến từng đợt như muốn xé toạc cơ thể cô.
Bên cạnh Lan không phải là chồng, mà là bà Thanh – mẹ chồng cô. Bà Thanh năm nay ngoài 60, nhưng vẫn giữ được nét sang trọng, quyền quý của một nữ doanh nhân từng thét ra lửa trên thương trường. Bà vừa lau mồ hôi cho con dâu, vừa sốt ruột nhìn ra cửa.
“Thằng Tuấn đâu rồi? Vợ sắp đẻ mà còn đi đâu không biết!” – Bà Thanh gắt lên, tay rút điện thoại gọi cho con trai lần thứ mười. Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được.
Lan thều thào, cố gượng cười trấn an mẹ chồng: “Anh ấy bảo… đi gặp đối tác quan trọng ký hợp đồng… để kiếm tiền mua bỉm sữa cho con… Chắc anh ấy đang bận họp nên tắt máy thôi mẹ ạ…”
Bà Thanh thở dài, xót xa nhìn con dâu. Lan là đứa con dâu bà ưng ý nhất: ngoan hiền, hiểu chuyện, lại hết lòng vì gia đình. Bà biết Tuấn – con trai bà – có tính trăng hoa, nhưng bà không ngờ vào cái giờ phút sinh tử này, nó lại dám vắng mặt.
“Ting!”
Điện thoại của Lan đặt trên tủ đầu giường bỗng sáng màn hình. Lan đang quằn quại trong cơn đau nên không để ý. Bà Thanh sợ có chuyện gấp hoặc Tuấn nhắn tin, liền cầm lên xem.
Màn hình khóa hiện lên một tin nhắn từ số lạ, không lưu tên, nhưng nội dung thì đập vào mắt bà Thanh rõ mồn một, sắc lẹm như dao cau chém vào đá:
“Chồng chị với em nãy giờ 4 hiệp rồi đấy… Anh ấy bảo chị ra mà học hỏi, Ở phòng 302 nhé… Anh ấy chê chị như khúc gỗ, chẳng biết chiều chồng.”
Kèm theo đó là một bức ảnh nhạy cảm chụp tấm lưng trần của một người đàn ông đang ngủ say. Bà Thanh nhận ra ngay vết bớt đỏ sau gáy kia. Là Tuấn. Con trai bà.
Bà Thanh run lên bần bật. Cơn giận xông lên tận não khiến bà loạng choạng suýt ngã. Bà không ngờ con trai mình lại khốn nạn đến mức ấy. Vợ đang đau đớn thập tử nhất sinh để sinh con nối dõi cho nhà nó, còn nó thì đang hú hí với “gà móng đỏ” ở khách sạn, lại còn để cho ả ta nhắn tin khiêu khích, trù ẻo vợ mình.
Lan thấy mẹ chồng biến sắc, lo lắng hỏi: “Ai nhắn… thế mẹ? Có phải anh Tuấn không?”
Bà Thanh vội tắt màn hình, hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh. Bà quay sang, nắm chặt lấy bàn tay lạnh ngắt của Lan, ánh mắt kiên định chưa từng thấy:
“Không có gì đâu con. Tin nhắn rác ấy mà. Con cứ cố gắng cho mẹ tròn con vuông đi, mọi chuyện để mẹ lo. Mẹ thề với con, mẹ sẽ không để ai làm tổn thương mẹ con con đâu.”
Câu nói của bà như liều thuốc an thần. Lan tin tưởng gật đầu, rồi lại oằn mình đón một cơn gò mới. 30 phút sau, tiếng khóc trẻ thơ vang lên. Một bé trai kháu khỉnh chào đời. Lan kiệt sức thiếp đi, trên môi vẫn vương nụ cười hạnh phúc.
Nhìn cháu nội đỏ hỏn và con dâu đang ngủ say, bà Thanh lấy điện thoại, gọi cho trợ lý thân cận nhất: “Alo, cậu check ngay cho tôi xem khách sạn nào quanh khu vực bệnh viện này có phòng 302 view đẹp nhất. À, kiểm tra định vị xe thằng Tuấn luôn. Chuẩn bị xe, gọi thêm 4 vệ sĩ và… gọi cả Giám đốc nhân sự lên đây cho tôi. Ngay lập tức!”
Khách sạn H.P nằm cách bệnh viện chỉ hai con phố. Phòng 302.
Trong phòng, ả nhân tình tên Vy đang nằm lướt điện thoại, cười khúc khích chờ đợi cơn ghen lồng lộn từ bà vợ bầu. Ả nghĩ rằng Lan sẽ gọi điện chửi bới, hoặc khóc lóc ỉ ôi làm phiền Tuấn, lúc đó ả sẽ đóng vai “người bị hại” để Tuấn càng thêm chán vợ.
Tuấn vừa tắm xong, quấn khăn bước ra: “Em nhắn gì mà cứ cười tủm tỉm thế?”
“Em nhắn trêu con vợ sề của anh chút thôi. Cho nó biết thân biết phận.”
Tuấn cau mày: “Thôi, nó đang đẻ, đừng có làm quá. Mẹ anh mà biết thì chết cả lũ.”
“Ôi dào, mẹ anh chiều anh nhất nhà, sợ gì. Mà anh bảo anh là giám đốc, tiền tiêu không phải nghĩ cơ mà.”
Đúng lúc đó, tiếng gõ cửa dồn dập vang lên. “Phục vụ phòng đây ạ!”
Vy nũng nịu ra mở cửa. Cánh cửa vừa hé, một lực mạnh đẩy tung vào khiến ả ngã dúi dụi. Bốn vệ sĩ to cao lực lưỡng bước vào, đứng trấn giữ bốn góc phòng. Theo sau là bà Thanh – với phong thái lạnh lùng như một nữ hoàng băng giá.
“Mẹ… Mẹ!” – Tuấn rụng rời tay chân, chiếc khăn tắm suýt tuột xuống đất.
Vy hoảng hốt, vơ vội cái chăn che thân: “Bà là ai? Sao dám xông vào đây? Tôi báo công an đấy!”
Bà Thanh không thèm nhìn Vy lấy nửa con mắt. Bà kéo ghế ngồi xuống, đặt túi xách hàng hiệu lên bàn, giọng nói nhẹ nhàng nhưng sặc mùi thuốc súng:
“Khỏi cần báo. Tôi báo hộ cô rồi. Công an phường đang lên kiểm tra hành chính về hành vi mua bán dâm và sử dụng chất kích thích đấy. Còn bây giờ…”
Bà ném xấp ảnh chụp màn hình tin nhắn của Vy xuống trước mặt Tuấn. “4 hiệp cơ à? Khỏe nhỉ? Vợ mày nằm trong phòng đẻ, đau đớn chết đi sống lại, mày ở đây ‘thi đấu thể thao’ với con ranh này à?”
Tuấn quỳ sụp xuống: “Mẹ ơi, con trót dại… Mẹ tha cho con…”
“Câm mồm!” – Bà Thanh quát. “Tao không có loại con trai cầm thú như mày. Mày chê vợ mày như khúc gỗ? Khúc gỗ ấy đang đẻ con cho mày đấy!”
Bà quay sang nhìn Vy, lúc này mặt đã cắt không còn giọt máu: “Cô là người nhắn tin thách thức con dâu tôi đúng không? Muốn nó ra đây học hỏi à? Được.”
Bà Thanh búng tay. Người trợ lý bước vào, mở iPad lên. “Thưa bà Chủ tịch, tôi đã thực hiện xong lệnh phong tỏa.”
Bà Thanh nhìn Tuấn, gằn từng chữ: “Từ giờ phút này, mày chính thức bị sa thải khỏi vị trí Giám đốc chi nhánh. Toàn bộ thẻ tín dụng, tài khoản ngân hàng phụ mà tao mở cho mày đều đã bị khóa vĩnh viễn. Chiếc xe Mercedes dưới kia là tài sản công ty, tao thu hồi ngay lập tức. Căn nhà hai đứa đang ở đứng tên tao, tao cho con Lan và cháu tao. Mày ra đường với hai bàn tay trắng.”
Tuấn chết điếng. Hắn sống bám vào mẹ bao năm nay, giờ mất hết nguồn viện trợ thì khác gì phế nhân.
“Còn cô…” – Bà Thanh quay sang Vy – “Tôi biết cô cặp với nó vì tưởng nó giàu. Xin lỗi nhé, nó là thằng ‘ký sinh trùng’ thôi. À quên, tôi vừa gửi toàn bộ tin nhắn và hình ảnh camera khách sạn này cho bố mẹ cô ở quê và cả nhóm chat công ty cô rồi đấy. Chắc giờ này cả làng cả tổng đang xem livestream miễn phí.”
Vy hét lên, vồ lấy điện thoại. Tin nhắn, cuộc gọi chửi rủa từ gia đình, bạn bè ập đến như bão lũ. Cô ta điên cuồng lao vào cấu xé Tuấn: “Thằng khốn nạn! Mày lừa tao! Mày bảo mày là đại gia cơ mà!”
Tuấn cũng không vừa, tát Vy một cái cháy má: “Tại mày! Tại mày nhắn tin trêu ngươi nên mẹ tao mới biết!”
Hai kẻ vừa nãy còn “mặn nồng 4 hiệp” giờ lao vào đánh nhau như chó với mèo, quần áo xộc xệch, nhếch nhác không để đâu cho hết.
Bà Thanh đứng dậy, phủi bụi trên áo, nhìn cảnh tượng hỗn loạn với ánh mắt khinh bỉ tột độ. “Hai người cứ tự nhiên. Lát nữa công an đến lập biên bản gây rối trật tự công cộng thì nhớ cười tươi vào nhé.”
Bà bước ra khỏi phòng 302, để lại sau lưng tiếng gào thét tuyệt vọng của hai kẻ bội bạc.
Về đến bệnh viện, Lan đã tỉnh dậy. Bà Thanh bế cháu nội, đặt nhẹ vào tay Lan, mỉm cười hiền hậu: “Chồng con nó bận đi… công tác xa rồi. Từ nay mẹ sẽ dọn về ở cùng hai mẹ con. Mẹ con mình nuôi nhau, không cần đàn ông tồi tệ, con nhé.”
Lan nhìn vào mắt mẹ chồng, cô hiểu bà đã làm gì. Một giọt nước mắt lăn dài trên má, không phải vì buồn, mà vì biết ơn. Cô đã mất một người chồng tệ bạc, nhưng đổi lại, cô có một người mẹ thứ hai tuyệt vời nhất trên đời.
Tuấn và Vy sau đó trở thành trò cười cho thiên hạ. Tuấn bị đuổi việc, không một xu dính túi, phải đi làm bốc vác để kiếm sống qua ngày. Vy bị gia đình từ mặt, phải bỏ xứ đi biệt tích. Mỗi lần đi qua căn biệt thự nơi Lan và bà Thanh sống hạnh phúc cùng đứa bé kháu khỉnh, Tuấn chỉ biết cúi đầu lủi thủi bước nhanh, gặm nhấm nỗi hối hận muộn màng suốt cả cuộc đời.