Menu Đóng

Cưới 3 năm vợ quyết định ly hôn vì không có con

Cơn mưa rào tháng Bảy xối xả đập vào cửa kính Tòa án nhân dân, làm nhòe đi bóng dáng người đàn ông đang đứng chết lặng dưới mái hiên. Minh nhìn theo chiếc taxi vừa khuất bóng, trong tay anh, tờ quyết định ly hôn vẫn còn nguyên hơi ấm nhưng lòng anh thì đã lạnh ngắt.

Ba năm. Đó là khoảng thời gian họ đã cố gắng vun đắp cho cuộc hôn nhân này. Lan là một người vợ tuyệt vời: dịu dàng, đảm đang và yêu anh hơn cả bản thân mình. Nhưng bi kịch của họ gói gọn trong hai từ: “Vô sinh”.

Mẹ Minh là người đàn bà thép, độc đoán và khao khát có cháu nối dõi. Sau hai năm chờ đợi không thấy tin vui, bà bắt đầu đay nghiến Lan mỗi ngày. Những bát thuốc Bắc đắng ngắt, những lời mỉa mai cay độc, và đỉnh điểm là tờ giấy khám sức khỏe (mà sau này Minh mới biết là có sự can thiệp) kết luận Lan khó có khả năng làm mẹ. Lan không biện minh, cô chỉ lặng lẽ khóc và rồi một ngày, cô chủ động đưa đơn: “Buông tha cho nhau đi anh, em không muốn làm khổ anh nữa.”

Nhưng điều khiến Minh sụp đổ không phải là cuộc ly hôn, mà là tấm thiệp mời cưới anh nhận được chỉ đúng một tháng sau đó. Lan tái hôn. Chồng mới của cô là Hùng – một doanh nhân thành đạt, người đã theo đuổi cô từ thời đại học.

“Cô ta đã có phương án dự phòng từ lâu rồi,” mẹ Minh nhếch mép cười khẩy khi thấy con trai vò nát tấm thiệp. Minh lao vào công việc, nhận trực đêm liên miên tại khoa sản để quên đi nỗi đau bị phản bội. Anh trở thành một bác sĩ lạnh lùng, ít nói.

Tám tháng trôi qua. Đêm trực hôm ấy là một đêm giông bão. Tiếng còi xe cấp cứu xé toạc màn đêm yên tĩnh của bệnh viện phụ sản.

“Bác sĩ Minh! Cấp cứu! Sản phụ chuyển dạ sớm, vỡ ối, thai ngôi ngược, tim thai suy yếu!” Y tá trưởng hét lên, đẩy băng ca chạy dọc hành lang.

Minh bật dậy, bản năng nghề nghiệp khiến anh gạt bỏ mọi mệt mỏi. Anh chạy theo băng ca, vừa đeo găng tay vừa hỏi chỉ số sinh tồn. Khi ánh đèn phòng cấp cứu chiếu rọi vào khuôn mặt sản phụ đang tái nhợt vì đau đớn, chân Minh khựng lại như đeo chì.

Là Lan.

Gương mặt cô đầm đìa mồ hôi, đôi môi cắn chặt đến bật máu. Dù cô có đang đau đớn tột cùng, anh vẫn nhận ra cô ngay lập tức. Bụng cô to vượt mặt, hơi thở yếu ớt. Lan mở mắt, nhìn thấy đôi mắt quen thuộc sau lớp khẩu trang y tế, cô hốt hoảng tột độ, bàn tay bấu chặt lấy ga trải giường.

“Không… không thể là anh…” Lan thều thào, nước mắt trào ra.

“Tập trung chuyên môn!” Minh quát lên, không phải với Lan mà là với chính mình. Anh cố trấn tĩnh đôi tay đang run rẩy. “Chuẩn bị mổ cấp cứu ngay lập tức! Gọi người nhà ký giấy!”

“Người nhà chưa đến kịp thưa bác sĩ!”

Không còn thời gian nữa. Minh bước vào phòng mổ. Tiếng dao kéo va vào nhau lạnh lẽo. Không gian căng thẳng đến nghẹt thở. Anh là bác sĩ chính, nắm giữ sinh mạng của vợ cũ và… đứa con của người khác. Một cảm giác chua xót dâng lên trong cổ họng nhưng Minh nuốt ngược vào trong.

Ca mổ diễn ra khó khăn hơn dự kiến. Lan bị băng huyết. Máu chảy đỏ thẫm cả tấm ga trắng. Chỉ số sinh tồn của cô tụt dốc không phanh. Trong cơn mê sảng nhập nhoạng giữa sự sống và cái chết, Lan đột nhiên nắm lấy cổ tay Minh, bàn tay cô lạnh ngắt nhưng lực nắm rất chặt.

“Minh…” Cô gọi tên anh, không phải ‘bác sĩ’, mà là cái tên thân thuộc ngày xưa.

Anh cúi thấp xuống, mồ hôi túa ra trên trán: “Cố lên Lan, em không được bỏ cuộc. Nghĩ đến con của em đi!”

Lan kéo mạnh tay anh, kéo anh sát lại gần hơn, hơi thở cô đứt quãng nhưng ánh mắt kiên định lạ thường: “Cứu con… Cứu con của chúng ta… Nó là con anh… Minh ơi, là con của anh…”

Minh chết sững. Chiếc dao mổ trên tay anh suýt rơi xuống đất. Thời gian như ngưng đọng lại. Tiếng máy monitor kêu tít tít dồn dập kéo anh về thực tại.

“Con của anh?” Câu hỏi vang lên trong đầu anh như một vụ nổ. Tám tháng… Ly hôn ba năm không có con, nhưng vừa ly hôn xong cô ấy cưới ngay và giờ sinh non ở tháng thứ 8? Nếu đứa trẻ đủ tháng, nghĩa là nó đã được hình thành từ trước khi họ ra tòa!

“Bác sĩ! Huyết áp tụt!” Tiếng y tá hét lên.

Minh bừng tỉnh. Một luồng sức mạnh vô hình chạy dọc sống lưng. Đó là con anh! Dòng máu của anh đang gặp nguy hiểm. Anh không được phép run sợ.

“Truyền máu ngay lập tức! Tôi sẽ cầm máu!” Minh ra lệnh, giọng đanh thép và dứt khoát chưa từng thấy. Đôi tay anh múa trên vết mổ với tốc độ và sự chính xác tuyệt đối. Anh đang giành giật lại mạng sống cho hai người quan trọng nhất cuộc đời mình từ tay tử thần.

Tiếng khóc “oa oa” vang lên xé tan sự căng thẳng. Một bé trai kháu khỉnh chào đời.

“Con trai, bác sĩ ơi!”

Minh nhìn đứa bé. Nó có cái mũi cao và đôi mắt một mí đặc trưng của anh không lẫn đi đâu được. Anh run rẩy chạm vào bàn tay bé xíu ấy rồi nhanh chóng quay lại với Lan. “Em nghe thấy không Lan? Con khóc rồi. Em phải sống để nhìn thấy con!”

Sau hai tiếng đồng hồ căng thẳng, ca mổ thành công. Lan qua cơn nguy kịch.

Minh bước ra khỏi phòng mổ, tháo chiếc khẩu trang đẫm mồ hôi. Hành lang vắng lặng, chỉ có một người đàn ông đang ngồi gục mặt. Là Hùng – chồng mới của Lan.

Thấy Minh, Hùng đứng dậy, vẻ mặt không chút ghen tuông mà đầy vẻ biết ơn và… hối lỗi. “Cô ấy sao rồi?” Hùng hỏi.

“Mẹ tròn con vuông.” Minh đáp, ánh mắt sắc lạnh nhìn Hùng. “Nhưng tôi cần một lời giải thích. Tại sao cô ấy nói đứa bé là con tôi?”

Hùng thở dài, rút trong túi áo ra một lá thư đã nhàu nát đưa cho Minh. “Cậu đọc đi. Lan định gửi cho cậu vào ngày cưới của chúng tôi, nhưng lại không đủ can đảm.”

Minh mở lá thư. Nét chữ quen thuộc của Lan nhòe đi vì nước mắt.

“Minh à, ngày mình ký đơn, em đã cầm trên tay que thử thai hai vạch. Em định chạy đến báo tin vui cho anh, nhưng mẹ anh đã ném vào mặt em tờ kết quả xét nghiệm ADN giả, nói rằng anh hoàn toàn bình thường, kẻ vô sinh là em, và bà đã tìm được vợ mới cho anh. Bà dọa nếu em không đi, bà sẽ làm hại cái thai, bà không chấp nhận dòng máu của một người đàn bà ‘độc’ như em.

Em sợ. Em sợ bà sẽ làm hại con. Em cần một lá chắn. Hùng là bạn thân của em, anh ấy là người đồng tính, anh ấy cần một bình phong để che mắt gia đình, còn em cần một người cha hợp pháp cho con để mẹ anh không nghi ngờ. Chúng em chỉ là vợ chồng trên giấy tờ. Em xin lỗi vì đã giấu anh, em chỉ muốn con được bình an…”

Minh đọc xong, lá thư rơi xuống đất. Anh tựa lưng vào tường, trượt dài xuống trong sự hối hận tột cùng. Hóa ra, Lan chưa bao giờ phản bội anh. Cô ấy đã hy sinh danh dự, hạnh phúc của mình để bảo vệ giọt máu của anh trước sự độc đoán của mẹ anh.

Cánh cửa phòng hồi sức hé mở. Minh bước vào. Lan đang nằm đó, yếu ớt nhưng bình yên. Đứa bé nằm trong nôi bên cạnh đang ngủ say.

Minh quỳ xuống bên giường, nắm lấy bàn tay gầy guộc của cô, đặt lên đó một nụ hôn đầy nước mắt.

“Anh xin lỗi… Anh là thằng tồi…”. Lan mở mắt, mỉm cười yếu ớt, cô rút tay ra, nhẹ nhàng đặt lên đầu Minh: “Anh đã cứu mẹ con em. Coi như… chúng ta hòa nhé.”

Ngày hôm sau, cả bệnh viện xôn xao khi thấy bác sĩ Minh nộp đơn xin nghỉ phép dài hạn. Anh bế đứa bé trên tay, tay kia dìu vợ “cũ” ra xe, để lại sau lưng tờ đơn từ chức chức vụ Trưởng khoa. Anh biết, cuộc chiến thực sự với mẹ mình giờ mới bắt đầu, nhưng lần này, anh sẽ không buông tay.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *