
1. Tái hôn ở tuổi xế chiều
Tôi tên Lựu, 60 tuổi, goá chồng từ năm 48. Cái tuổi đáng lẽ được con cái chăm sóc, tôi lại lủi thủi bán hàng tạp hoá trước hiên nhà, ngày nắng thì đỡ, ngày mưa thì trơn trượt. Hai đứa con đi làm ăn xa, mỗi năm gửi về đôi ba triệu, bảo:
– Má ráng sống khoẻ, tụi con lo cho.
Nhưng tôi biết tụi nó còn phải lo con nhỏ, tiền nhà, tiền học… nên tôi cố không dựa dẫm.
Năm tôi 58, tôi gặp ông Bảy – góa vợ hơn tôi 5 tuổi, sống cách nhà một con hẻm. Ông hay ghé mua chai nước suối, bịch muối, gói bánh con nít. Lần nào cũng cười hiền:
– Bà Lựu bán gì cũng rẻ, chắc lời không được bao nhiêu hén?
Tôi chặc lưỡi:
– Già rồi, kiếm đồng nào hay đồng đó.
Cứ vậy, ông thành khách quen, rồi thành bạn trò chuyện mỗi chiều.
Đến lúc tôi bệnh nằm viện, ông là người đưa đi, đóng tiền viện phí, chờ ngoài cửa phòng siêu âm suốt ba tiếng.
Sau đó, ông ngại ngùng nói:
– Mình có tuổi rồi, bà chịu lấy tôi, tôi lo cho bà phần đời còn lại.
Tôi xúc động đến run tay. Chưa bao giờ nghĩ mình tái hôn ở tuổi 60.
Đám cưới nhỏ, gọn, chỉ hai mâm cơm với họ hàng hai bên.
Ông Bảy bàn tay thô, nắm lấy tay tôi giữa buổi tiệc mà nói:
– Từ giờ, bà không phải lo tiền bạc gì nữa.
Tôi tưởng ông nói cho vui. Ai ngờ…
2. Tấm thẻ lương kỳ lạ
Hôm sau, ông đưa tôi một thẻ ATM còn nguyên trong phong bì ngân hàng.
– Đây là thẻ nhận lương hưu của tôi. Mật khẩu nè, bà tiêu gì thì tiêu. Đừng ngại.
Tôi phát hoảng:
– Trời đất, ông đưa tôi hết vậy hả? Lỡ tôi bấm lộn thì sao?
– Lộn thì rút lại. Có gì đâu.
– Nhưng… sao ông không giữ?
– Tôi sống một mình quen rồi, với lại bà giữ dùm tôi cho chắc.
Ông nói tự nhiên như chuyện thở. Tôi thấy ấm lòng lạ lùng.
Nhưng điều bất thường nằm ở đây:
Tôi thử rút 500 ngàn để đi chợ. Máy báo số dư hơn 420 triệu.
Tôi đứng chết trân.
Lương hưu gì mà nhiều dữ?
Tối đó, tôi hỏi khẽ:
– Ông Bảy, cái thẻ đó… ông có làm gì thêm hả? Chứ lương hưu sao nhiều quá?
Ông quay đi, cười trừ:
– Ờ… tôi để dành lâu rồi.
Tôi gặng:
– Lâu là bao lâu?
Ông nói lảng:
– Lâu là lâu đó.
Câu trả lời chông chênh như một sợi dây mục.
Tôi không hỏi nữa, nhưng trong lòng sinh nghi.
3. Lần đi chợ định mệnh
Hôm đó, tôi cầm thẻ ra chợ lớn mua ít đồ cúng. Khi tính tiền, bà thu ngân chợt nói:
– Bà ơi… thẻ này có đăng ký tin nhắn biến động số dư không?
– Có chứ, con tôi đăng ký giúp.
– Lạ nghen… hàng tháng trong thẻ có ai chuyển vô 10 triệu đều đặn. Sáng nay mới vô thêm.
Tôi lặng người.
Không phải lương hưu.
Có ai đó chuyển đều đặn mỗi tháng.
Tôi vừa về đến nhà thì nhận tin nhắn biến động số dư:
+10,000,000đ – từ TK 125xxx – nội dung: “Gửi ba – con Nhàn.”
Tôi hụt hơi.
– Con… Nhàn?!
Ông Bảy nói chỉ có hai đứa con trai đã lập gia đình. Không hề nhắc con gái.
Tôi bước vào nhà. Ông đang ngồi gọt trái bưởi. Tôi để thẻ xuống bàn:
– Ông Bảy, con Nhàn là ai?
Ông khựng lại. Con dao rơi xuống nền gạch. Mắt ông đỏ dần như bị ai xát ớt.
Tôi biết… có chuyện rất lớn phía sau.
4. Sự thật đầu tiên
Ông ngồi xuống, giọng run:
– Tôi xin bà đừng hiểu lầm. Nhàn… là con gái tôi. Nhưng nó… không còn nhận tôi là cha.
Tôi choáng.
– Sao vậy?
Ông Bảy cúi mặt, nói trong sự ám ảnh của một người sống với lỗi lầm nửa đời:
– Hồi đó vợ tôi mất sớm, tôi vất vả làm hồ, chạy công trình. Mấy ông chủ nợ dí, tôi uống rượu…
Một lần tôi quát con bé, đánh nó một bạt tay. Nó 18 tuổi, bỏ nhà đi.
Tôi tìm hoài không ra.
Mười năm sau, nó về… dẫn theo một đứa con gái.
Nhưng nó chỉ để đứa nhỏ lại cho tôi rồi đi mất biệt.
Giọng ông nghẹn:
– Con bé tên Na, cháu ngoại tôi. Tôi nuôi nó từ lúc còn đỏ hỏn. Hơn chín năm nay.
Còn Nhàn… mỗi tháng chỉ chuyển tiền. Không dám gặp mặt.
Tôi hỏi:
– Ông… nuôi cháu ngoại một mình suốt mấy năm trời?
Ông gật đầu.
– Hồi gặp bà, tôi tính kể. Nhưng… tôi sợ bà nghĩ tôi đến vì gánh nặng.
Tôi thấy mắt mình cay xè.
Một người đàn ông 65 tuổi, nuôi một đứa trẻ cấp 1, giấu vợ mới cưới vì mặc cảm… tôi hiểu.
Nhưng twist chưa dừng ở đó.
5. Bí mật thứ hai: Con bé Na
Tối đó, ông nhận cuộc gọi.
Tôi nghe loáng thoáng:
– Dạ, để mai ba đưa con bé lên.
– Nói bác sĩ cố gắng giùm ba.
– Ba gom thêm được bao nhiêu ba gửi bấy nhiêu.
Ông tắt máy. Tôi hỏi:
– Chuyện gì vậy ông?
Ông Bảy thở dài:
– Na… bị tim bẩm sinh. Tôi nuôi nó bao năm mà không có tiền mổ.
Giờ bệnh nặng hơn.
Con Nhàn đưa tiền hằng tháng cũng vì con bé.
Hôm trước bác sĩ bảo phải mổ càng sớm càng tốt…
Rồi ông nhìn tôi với ánh mắt ướt nước:
– Tôi… sợ không đủ tiền.
Tôi sững người.
Thì ra số tiền trong thẻ ông Bảy đưa tôi – không phải tiền ông rảnh rỗi để tôi tiêu, mà là toàn bộ tiền ông dành dụm chữa bệnh cho cháu.
Tôi thấy mình như kẻ vô tình đứng giữa một cơn bão mà chưa hề biết có bão.

6. Tôi tìm đến bệnh viện
Sáng hôm sau, tôi đi theo ông lên bệnh viện tỉnh.
Con bé Na… nhỏ xíu, trắng xanh như cánh chuối non, tay ôm con gấu bông sờn.
– Ông ngoại ơi… bà này là ai?
Ông Bảy nhìn tôi, rồi nhìn cháu:
– Đây là… bà Lựu, bà ngoại mới của con.
Con bé cười. Một nụ cười yếu ớt nhưng sáng lạ thường.
Nó nói:
– Con có hai bà ngoại luôn hả?
Tôi ôm nó vào lòng, tim thắt lại.
Bác sĩ đưa bảng chi phí phẫu thuật: 180 triệu.
Số tiền ông có không đủ một nửa.
Ông Bảy ngồi xuống ghế đá, run bần bật, miệng chỉ nói:
– Trời ơi… làm sao giờ, bà Lựu…
Tôi đặt tay lên vai ông:
– Có tôi đây. Mình lo được.
Tôi nói mà chưa biết lấy đâu ra.
Nhưng tôi biết: phải làm điều đúng đắn.
7. Twist cuối: Người chuyển tiền bí ẩn
Tối đó, khi tôi đang dọn cơm, cửa nhà bất ngờ có người gõ.
Một người phụ nữ chừng 40 tuổi, dáng gầy, mắt đỏ hoe:
– Dạ… cho tôi hỏi… đây có phải nhà ba Bảy?
Ông Bảy đứng dậy, run như gặp ma:
– Nhàn… con về hả?
Tôi nhìn.
Đúng là cô gái trong tin nhắn chuyển tiền.
Nhàn ôm chặt lấy cha, khóc không thành tiếng:
– Con xin lỗi ba… con không dám gặp ba vì… con vẫn hận chuyện xưa… nhưng hôm nay… con nghe bệnh viện nói con bé phải mổ gấp… con không thể trốn nữa…
Tôi và ông Bảy đều nghẹn.
Nhàn quay sang tôi:
– Con xin lỗi cô. Con biết ba tái hôn… con sợ cô nghĩ con là gánh nặng, nên con trốn.
Tôi nắm tay cô:
– Máu mủ đâu phải gánh nặng. Cô chỉ trách sao con chịu khổ một mình lâu vậy.
Nhàn khóc càng lớn.
Nhưng rồi… chuyện bất ngờ nhất xảy ra.
Nhàn đặt lên bàn một túi nylon đựng tiền mặt:
– Con để dành được hơn 90 triệu.
Cô giữ giùm, mai mình đem nộp bệnh viện cho kịp lịch mổ.
Tôi và ông Bảy chết lặng.
Cả nhà im lặng hồi lâu.
Rồi tôi nói:
– Gộp tiền ông, tiền tôi, tiền con… đủ rồi. Mai con bé được mổ.
Nhàn ôm mặt khóc.
Ông Bảy quay đi chùi nước mắt.
Tôi biết… gia đình này từ nay lành lại.
8. Một mái nhà mới
Na được mổ thành công.
Lúc bác sĩ thông báo ca mổ thuận lợi, ông Bảy ôm tôi, nói nhỏ:
– Lựu… cảm ơn bà. Không có bà, tôi không biết phải làm sao nữa.
Tôi cười:
– Tụi mình cưới nhau để có bạn đời, chứ đâu phải để mỗi người gánh nỗi sợ riêng.
Nhàn đứng bên cạnh, khẽ nói:
– Con cũng muốn ở gần ba má. Con hứa… từ nay con không trốn nữa.
Tôi nắm tay cả hai cha con:
– Nhà này từ nay có ba người lớn, một đứa nhỏ.
Không ai cô đơn nữa.
Con bé Na tỉnh dậy, hỏi:
– Ngoại Lựu ơi… con có bao nhiêu người thương con?
Tôi vuốt tóc nó:
– Nhiều đến mức con đếm không hết.
9. Lời kết
Những tưởng ở tuổi 60, đời chỉ còn hoàng hôn buồn tẻ.
Ai ngờ… đó chỉ là mở đầu cho một bình minh mới.
Tôi tái hôn, tưởng được hưởng hạnh phúc yên bình.
Nhưng đời cho tôi thêm một gia đình nữa – đầy sóng gió, nhưng cũng đầy thương yêu.
Và tôi hiểu ra:
Khi người ta trao cho mình một tấm thẻ lương, đó không phải là tiền – mà là lòng tin.
Còn khi mình dùng số tiền đó để giữ lại một sinh mệnh, đó không phải nghĩa vụ – mà là gia đình.