Tiệc cưới của em gái tôi – Linh – được tổ chức trong nhà hàng lớn nhất thị trấn.
Không khí vui vẻ, nhạc du dương, ai cũng chuẩn bị đứng quanh để cắt bánh cưới.
Linh hạnh phúc cười rạng rỡ bên cạnh chú rể Hoàng, một người đàn ông lịch lãm, nói năng nhỏ nhẹ, làm chủ một xưởng gỗ khá nổi tiếng.
Mọi thứ đều hoàn hảo…
Cho tới khi chị gái ruột của tôi – Hương – từ phía xa bất ngờ lao đến, gương mặt tái mét, mắt đỏ hoe.
Chị ôm chặt lấy tôi, ghì sát tai thì thầm:
“Đẩy đổ cái bánh cưới đi. Ngay bây giờ.”
Tôi chết lặng.
Tưởng chị nói đùa, nhưng bàn tay chị lạnh toát, siết đến mức cổ tay tôi đau điếng.
Trong tích tắc, chị kéo mạnh tôi về một góc:
– Chạy đi. Nhanh lên.
– “Chị làm sao vậy? Chuyện gì—?”
– Em không biết hắn ta đã lên kế hoạch gì cho em tối nay đâu… Không còn thời gian đâu!
Giọng chị run lẩy bẩy.
Vừa lúc đó, âm thanh micro vang lên:
– “Mời cô dâu chú rể cùng tiến lên sân khấu…”
Khách khứa bắt đầu đổ dồn ánh mắt về giữa hội trường.
Chị Hương nhìn tôi lần cuối, gào lên:
“Đi! Nếu không… em sẽ hối hận cả đời!”
Tôi vẫn chưa hiểu gì, nhưng ánh mắt sợ hãi của chị khiến tôi lạnh sống lưng.
Hai chị em kéo nhau lao ra cửa sau nhà hàng.
Và đúng 10 phút sau, chuyện kinh hoàng xảy ra…
Tiếng hét vang khắp sảnh tiệc.
Mọi người hoảng loạn chạy ra ngoài.
Tôi nghe tiếng ai đó la:
“Cô dâu ngất rồi! Cô dâu ngã ngay trên sân khấu!”
“Hình như bị ngộ độc!”
Tôi như muốn ngừng thở.
Tôi và chị quay đầu lại, nhìn từ xa qua ô cửa kính sau bếp.
Linh nằm bất động, gương mặt tím tái.
Chú rể Hoàng thì đứng chết lặng, miệng lắp bắp không nói nên lời.
Nhà hàng lập tức gọi cấp cứu.
10 phút trôi như cả thế kỷ.
Khi xe cấp cứu đưa Linh đi, công an cũng có mặt.
Trên bàn phía sau sân khấu, họ thu được:
Một ống thuốc nhỏ giọt,
Một ly nước cam đã pha,
Và vết bột trắng còn đọng ở mép.
Kỹ thuật viên y tế xác nhận:
“Có chất gây ngộ độc thần kinh.”
Không phải lỗi thực phẩm.
Là cố ý.
Cán bộ điều tra hỏi nhân viên nhà hàng.
Một cậu phục vụ trẻ run rẩy khai:
“Một người đàn ông gọi tôi ra ngoài rồi dúi vào tay ly nước cam này, bảo đem lên cho cô dâu…
Tôi không biết là độc.
Ông ấy bảo mình là chú rể!”
Sảnh tiệc nổ tung.
Tất cả ánh mắt đổ dồn về Hoàng.
Hắn mặt trắng bệch.
Công an mời hắn đi làm việc.
Lúc đó, chị Hương bất ngờ quỵ xuống bật khóc.
Chị kể trong tiếng nấc:
“Một tuần trước đám cưới… Hoàng nhắn nhầm tin nhắn cho tôi.”
“Đêm tân hôn tao sẽ khiến nó nhớ đời.
Tao biết nó từng chê tao nghèo hồi cấp 3.
Cả đời này nó phải trả giá… Mày hiểu chứ, con Hương?”
Hoá ra, năm lớp 11, Hoàng từng theo đuổi chị Hương, nhưng chị từ chối vì không thích tính kiểm soát của hắn.
Hắn hận.
Hắn nghĩ Linh cũng sẽ giống chị – sẽ sớm coi thường hắn.
Và hắn lên kế hoạch biến đêm tân hôn thành tra tấn tinh thần.
Không chỉ vậy…
Trong điện thoại còn có đoạn ghi âm Hoàng nói với bạn:
“Nếu nó không ngoan… tao cho nó uống thứ này. Coi như hỏng luôn đêm tân hôn.
Không chết đâu, nhưng nhớ đời.”
Hắn đem thứ đó… lên sân khấu.
KẾT CỤC
Linh được đưa đến bệnh viện kịp thời, sau vài giờ đã tỉnh.
Khi mở mắt, việc đầu tiên em nói là:
– “Chị… chị cứu em rồi.”
Hoàng bị bắt ngay tại sảnh nhà hàng, đối diện tội danh cố ý gây thương tích và âm mưu bạo lực.
Gia đình hắn cố gắng xin xỏ nhưng vô ích—mọi bằng chứng đã rõ ràng.
Đám cưới tan nát.
Nhưng chị gái tôi ôm lấy tôi, run giọng:
“Nếu khi đó em không nghe lời chị… người trong bệnh viện hôm nay chính là em.”
Tôi lạnh sống lưng.
Và tôi hiểu:
Thứ đáng sợ nhất trong đời… không phải tình yêu sai người, mà là tin nhầm một kẻ mang nụ cười hiền nhưng trái tim đầy độc.