Trời hôm đó đổ mưa rả rích, như chính tâm trạng của chị Hương – người phụ nữ vừa bị chồng đuổi khỏi căn nhà mà chị đã dành cả thanh xuân để vun đắp. Đứa con nhỏ mới ba tuổi ngơ ngác nắm tay mẹ, không hiểu tại sao đang ở nhà ấm êm lại phải bước ra ngoài, giữa cơn mưa lạnh ngắt.
Anh Tuấn – chồng chị – đứng trong hiên nhà, tay ôm eo cô bồ trẻ, ánh mắt lạnh lùng, thản nhiên như thể đang tiễn ai đó không liên quan. Chị Hương không khóc, chỉ mím môi, siết chặt tay con rồi dắt bé rời đi.
Bất ngờ, cô bồ của anh Tuấn là Trâm chạy theo. Cô ta dúi vào tay chị Hương một xấp tiền, cười khẩy:
“Cầm lấy mà thuê nhà trọ mấy hôm. Ba ngày thôi. Ba ngày nữa quay lại, chị sẽ thấy điều bất ngờ.”
Chị Hương nhìn cô ta, không nói một lời. Bản thân chị không cần tiền của người thứ ba, nhưng trong tay không còn đồng nào, chị buộc lòng phải nhận – vì con.
Ba ngày trôi qua chậm chạp. Chị Hương cùng con tạm trú ở nhà một người bạn cũ. Những đêm dài chị không ngủ được, không phải vì tiếc nuối cuộc hôn nhân ấy, mà vì lòng chị đau khi nghĩ đến đứa con sẽ lớn lên trong thiếu thốn tình cha, vì mình từng chọn sai người.
Sáng ngày thứ tư, chị quay lại ngôi nhà cũ. Không phải vì hy vọng được tha thứ hay muốn hàn gắn, mà vì lời nói kỳ lạ của Trâm cứ ám ảnh chị: “Chị sẽ thấy điều bất ngờ…”
Cánh cửa mở ra. Khung cảnh bên trong làm chị sững sờ.
Ngôi nhà ngổn ngang. Đồ đạc bị vứt tung tóe, bàn ghế xô lệch, ly vỡ đầy nền nhà. Trong góc, anh Tuấn đang ngồi bệt, hai tay ôm đầu, mặt mũi bơ phờ, tóc rối bù. Không thấy Trâm đâu.
Chị Hương chỉ đứng đó, không nói gì. Mãi đến khi anh ngẩng lên nhìn chị, ánh mắt tràn ngập hối hận và mệt mỏi.

“Cô ấy bỏ anh đi rồi…” – anh Tuấn lí nhí. “Cầm theo tiền, điện thoại, cả xe. Tất cả… là lừa anh. Cái nhà này cũng sắp bị ngân hàng siết.”
Chị Hương im lặng, rồi chậm rãi bước vào, bế đứa con nhỏ đang ngủ say trên vai. Đặt bé xuống ghế, chị rót cho mình cốc nước, như chưa từng có những đêm bị đuổi khỏi chính căn nhà của mình.
Anh Tuấn tiếp tục nói, như thể không còn giữ được điều gì trong lòng nữa:
“Cô ta bảo muốn thử xem anh có dám bỏ vợ con thật không. Không ngờ anh làm thật. Ba ngày qua, anh mới hiểu… mọi thứ anh có được, đều nhờ vào em.”
Chị nhìn anh – người đàn ông từng là chỗ dựa, từng là yêu thương, nhưng rồi cũng chính anh là người nhẫn tâm đẩy mẹ con chị ra đường. Ánh mắt chị không còn trách móc, cũng chẳng buồn giận. Chỉ còn sự bình thản của một người đã chạm đến đáy nỗi đau.
“Ba ngày… mà anh tưởng như cả đời. Em à, cho anh một cơ hội… Anh sai rồi.” – anh lắp bắp, giọng nghèn nghẹn.
Chị Hương không trả lời ngay. Chị quay sang nhìn con trai, đứa bé ngủ yên lành trong vòng tay mẹ. Rồi chị mới nói, nhẹ nhàng nhưng dứt khoát:
“Anh không cần phải xin lỗi em. Hãy xin lỗi con – vì sự ích kỷ và nóng giận của mình. Anh tưởng có thể tìm thấy hạnh phúc bằng cách ruồng bỏ những điều thân thuộc, nhưng anh quên rằng, điều quý giá nhất đôi khi nằm ngay trước mắt.”
Anh Tuấn cúi đầu, giọt nước mắt chảy dài trên má.
Chị Hương đứng dậy, bế con, định rời đi. Nhưng ra đến cửa, chị quay lại nói:
“Em không hận anh. Nhưng em cũng không thể quay lại. Em sẽ sống một cuộc đời mới – vì con, và vì chính em. Còn anh, nếu còn chút lương tâm, hãy biết giữ lấy những gì còn lại.”
Chị bước đi, lần này là chủ động. Không còn đau đớn, không còn bị đuổi, mà là tự chọn cho mình một lối thoát.
Câu chuyện ấy không dài, nhưng khiến những người trong xóm bàn tán mãi. Người ta tiếc cho một người đàn ông đánh mất vợ hiền, thương cho người phụ nữ dám buông tay khi đã không còn hy vọng.
Còn Trâm – cô bồ “tốt bụng” kia – không ai rõ tung tích. Có người bảo cô ta chỉ muốn dạy cho anh Tuấn một bài học. Có người lại nói đó chỉ là chiêu trò lừa đảo. Nhưng với chị Hương, cô ta là chiếc gương phản chiếu rõ nhất lòng dạ con người – khi tham lam xen vào hạnh phúc người khác, thì chính họ cũng sẽ phải gánh hậu quả.
Bài học rút ra:
Đừng bao giờ thử thách lòng kiên nhẫn và tình yêu của người từng hy sinh vì mình. Vì khi họ rời đi, không phải vì họ yếu đuối, mà vì họ đã mạnh mẽ đến mức không cần ai bên cạnh nữa.
Mẹ chồng cùng vợ chồng con trai út về quê chơi 1 tuần, hớn hở đưa cho 2 đứa 10 triệu biếu anh em họ hàng cho oai, nào ngờ về được 2 ngày thì cả xóm kéo đến tận nhà

Bà Thịnh, 65 tuổi, sống cùng vợ chồng con trai út Hoàng và con dâu Lành trong căn nhà 3 tầng ở thị trấn.
Lành là người tỉnh lẻ, lấy Hoàng được 3 năm, tính tình khéo miệng nhưng hơi chảnh, hay khoe khoang.
Tuần trước, bà Thịnh rủ vợ chồng nó về quê nội ở Thái Bình chơi cho biết họ hàng.
Trước khi đi, bà hớn hở dúi cho hai vợ chồng 10 triệu:
– Cầm lấy, sang biếu ông bà, cô dì chú bác bên nội. Cho oai, để người ta khỏi bảo con dâu thành phố keo kiệt.
Lành cười ngọt lịm:
– Con biết rồi mẹ, về quê con phải giữ thể diện cho nhà mình chứ!
Bà nghe mà cũng yên tâm. Cả tuần ở quê, Lành đăng ảnh liên tục, nào là “về thăm quê chồng mà ai cũng quý”, nào là “mẹ chồng cưng chiều hết mực”.
Bà Thịnh thấy cũng vui, nghĩ bụng: “Con này miệng dẻo, về chắc họ hàng khen lắm đây.”
Nhưng chỉ hai ngày sau khi vợ chồng nó về, chuyện kỳ lạ xảy ra.
Sáng hôm ấy, bà Thịnh đang quét sân thì thấy ba người phụ nữ lạ mặc quần áo lam lũ dắt nhau tới cổng.
– Chị Thịnh ơi, cho em xin ít tiền đi chợ như lời chị Lành nói hôm ở quê nhé!
Bà ngớ người:
– Tiền đi chợ gì? Tôi có hứa cho ai bao giờ đâu?
Một người khác chen vào:
– Ơ, hôm ở nhà ông Bảo, con dâu chị bảo: “Mẹ chồng cháu có nhiều tiền lắm, ai về phố thăm là cháu gửi cho 5 triệu đi chợ cho biết thành phố.”
– Bà ấy còn dặn tụi em lên sớm, kẻo mẹ chồng đi chơi mất đấy ạ!
Bà Thịnh đứng khựng như trời trồng, chổi rơi khỏi tay.
Chưa kịp nói gì thì cả chục người trong xóm cũng lục tục kéo đến, người thì đòi tiền đi chợ, người thì đòi “quà như con Lành hứa”.
Bà bủn rủn chân tay, gọi ngay cho con trai:
– Hoàng! Mày về ngay đây cho mẹ, con vợ mày làm trò gì ở quê thế này?
Hoàng chạy về, vừa đến nơi đã thấy mẹ tức đến đỏ mặt. Gọi cho vợ thì cô ta còn nói tỉnh bơ qua điện thoại:
– Thì con nói vui cho người ta nể mình tí, chứ ai ngờ họ tin thật. Với lại, nói thế mới có tiếng, chứ quê người ta hay soi lắm.
Bà Thịnh đập bàn đánh rầm:
– Tiếng hão để làm gì hả con? Mày nói dối cho sang mồm mà làm mẹ suýt mang tiếng lừa đảo!
Tối đó, Hoàng và Lành phải tự bỏ ra 20 triệu để “chuộc mặt” cho nhà, mua quà gửi về xin lỗi từng người.
Nhưng chuyện chưa dừng lại — hôm sau, có người ở quê gọi lên báo, một tờ video livestream của Lành đang lan khắp mạng:
“Mẹ chồng em giàu lắm, lần này về quê cho cả họ 10 triệu tiêu chơi, thương mẹ như mẹ ruột luôn!”
Bình luận dưới video, ai cũng khen “con dâu hiếu thảo, nhà chồng đại gia”.
Còn bà Thịnh thì tắt điện thoại, ôm mặt cười khổ:
– Giàu đâu không thấy, chỉ thấy mất mặt khắp làng trên xóm dưới…









Để lại một bình luận