
“Chiếc ba lô dài ngoẵng trôi dạt vào bờ sau bão, các ngư dân xúm vào mở ra thì t-á hỏ-a ai nấy đều c;/o g;/iật, dân làng kéo tới xem thì đồng n-gã ngử-a với thứ bên trong…
Sau cơn bão số 5 quét qua vùng biển Thanh Hóa, trời vừa hửng nắng chưa đầy nửa ngày thì người dân chài ở xóm Gành đã đổ ra bãi tìm vớt xá-c cá, lưới rách, vật liệu trôi nổi.
Một ông lão phát hiện một chiếc ba lô dài ngoẵng, ướ-t sũ-ng, trôi dạt vào giữa bãi cát, màu đen, dây kéo còn dí-nh rong biển. Nhìn hình dáng dài bất thường, người ta ban đầu tưởng là túi đựng cần câu hoặc ván lướt sóng từ đâu trôi đến.
Nhưng khi cả nhóm ngư dân xúm lại định mở ra… thì một người đàn ông hét toáng lên, rồi ngã lăn ra cát, c-o gi-ật như độ;/ng k;/inh. Những người còn lại tái mặt, vội buông tay.
Cả làng đổ ra bãi biển, vây quanh chiếc bao tải. Người thì lẩm bẩm “hay là x;/á/c người?”, người thì thở dố
Một cán bộ xã cùng công an địa phương có mặt. Sau nhiều phút chần chừ, họ dùng dao rọc cẩn thận từng đường chỉ.
Và rồi… chiếc khóa kéo bật mở.
Bên trong dần lộ ra 1 thứ, người yế-u bóng vía bắt đầu nô-n ọe ”
“ng bên trong dần lộ ra một thứ.
Cán bộ xã và Công an địa phương ghé sát mắt nhìn. Sự tò mò ban đầu nhanh chóng bị thay thế bởi vẻ chết lặng, rồi kinh hãi tột độ. Ánh mắt họ đờ đẫn, như không tin vào những gì đang thấy. Khuôn mặt tái xanh, trắng bệch đi. Thứ nằm trong ba lô không còn nguyên vẹn, một khối bầy nhầy với màu sắc và kết cấu kỳ dị, đáng sợ, gợi lên hình ảnh không lành.
Một cán bộ lùi lại nửa bước, lắp bắp không thành tiếng. Ông chỉ tay run rẩy về phía chiếc ba lô, khó khăn lắm mới thốt lên được câu hỏi.
“”Đây… đây là gì thế này?””
Tiếng xì xào kinh hãi lan nhanh trong đám đông dân làng đang vây quanh. Những lời lẩm bẩm sợ hãi, xen lẫn tiếng nôn ọe đâu đó dưới bãi cát, tạo nên một bầu không khí rợn người. Ai nấy đều hiểu, thứ bên trong chiếc ba lô này không phải là đồ vật thông thường. Nó mang đến điềm gở, và có lẽ, là một bí mật kinh hoàng vừa trôi dạt vào bờ cát yên bình của xóm Gành.”
“Một sĩ quan Công an địa phương khác, có vẻ ngoài điềm tĩnh và kinh nghiệm hơn, bước lại gần. Anh ta nhìn đám đông hoảng loạn, nhìn cán bộ xã và người đồng nghiệp đang tái xanh mặt mày, rồi ánh mắt dừng lại ở chiếc ba lô đen nằm lặng lẽ trên cát ẩm. Giữ thái độ chuyên nghiệp, anh ta chậm rãi đeo đôi găng tay y tế chuyên dụng vào. Cảnh vật như chậm lại dưới con mắt quan sát kỹ lưỡng của anh.
Anh ta không vội vàng. Dùng một chiếc que nhỏ nhặt vội dưới đất, anh ta cẩn thận, từ tốn hé mở thêm lớp vải dù màu đen đang che phủ vật thể kinh dị bên trong. Từng chút, từng chút một, thứ nằm im lìm ấy lại lộ diện rõ hơn dưới ánh chiều chạng vạng và ánh đèn pin lập lòe từ chiếc điện thoại của ai đó. Khuôn mặt sĩ quan công an đanh lại, ánh mắt tập trung cao độ, quét qua từng chi tiết nhỏ nhặt. Vài giây trôi qua nặng nề như đá tảng.
Cuối cùng, anh ta dừng lại. Ánh mắt anh chuyển từ chiếc ba lô sang người đồng nghiệp trẻ tuổi và cán bộ xã đang nín thở chờ đợi. Giọng anh trầm đục, nhưng dứt khoát, như đóng lại mọi hy vọng mong manh còn sót lại về một sự nhầm lẫn.
“”Là… một bộ phận của con người.””









Để lại một bình luận