Popular Searches:

#AI

#Audio

#Blog

#Design

#Culture

#Fashion

#Sports

#Entertainment

Khinh nhà gái nghèo mẹ chồng lên trao đúng 1 chỉ vàng và cái kết


“Nhà gái thì nghèo kiết xác, không có lấy cái mảnh đất, cưới về đưngf nghĩ con tôi phải gánh cả nhà cô ta. Về cứ phải xác định làm người làm cho nhà tôi mười năm, lúc ấy tôi mới cho cầm chút tiền” Dù nghe những lời đó, Hà vẫn nhịn. Cô tin…


“Nhà gái thì nghèo kiết xác, không có lấy cái mảnh đất, cưới về đưngf nghĩ con tôi phải gánh cả nhà cô ta. Về cứ phải xác định làm người làm cho nhà tôi mười năm, lúc ấy tôi mới cho cầm chút tiền”

Dù nghe những lời đó, Hà vẫn nhịn. Cô tin chỉ cần vợ chồng yêu thương nhau, thời gian sẽ khiến mẹ chồng thay đổi.

Ngày cưới, nhà gái chỉ có vài mâm cơm giản dị. Bố Hà – một người đàn ông gầy gò, đi chân đất, làm thuê cuốc mướn quanh năm – cố gắng mỉm cười vui vẻ để con gái không tủi thân.
Trong khi đó, nhà trai dựng rạp hoành tráng, có cả MC, phông rạp đèn hoa rực rỡ.

Giữa sân khấu, MC mời hai bên gia đình trao của hồi môn.


Mẹ chồng – bà Thìn – bước lên đầu tiên, trao cho con dâu đúng 1 chỉ vàng và nói rõ rành rọt trước đám đông:

“Nhà tôi chỉ trao cho con dâu 1 chỉ thôi, trao nhiều nó mang về ngoại xây nhà cho bố mẹ nó khác gì nhà tôi nuôi ong tay áo. Nhà đâu nghèo xác nghèo xơ, đưngf tưngr gả được con gái vào nhà tôi là đổi đời nhá”

Cả rạp ồ lên. Nhiều người nhìn nhau ngại ngùng. Hà cố cười gượng, mắt đỏ hoe. Bố cô đứng phía dưới, hai bàn tay chai sần nắm chặt lại, rồi khẽ nói với con rể:

“Con cho bố lên sân khấu chút được không?”

Mọi người xì xào: “Ông ấy mà cũng muốn lên à?”
Không ai ngờ, chính khoảnh khắc ấy đã khiến đám cưới rẽ sang một hướng không ai ngờ tới.

Bố Hà lê đôi dép rách, đi chân đất lên sân khấu, tay ôm một túi vải cũ kỹ. Ông nhìn con gái, mắt rưng rưng:

“Bố không có gì nhiều. Đây là thứ bố mẹ dành dụm hơn 30 năm nay, coi như của hồi môn cho con gái út của bố.”

Nói rồi, ông lấy ra một chiếc kiềng vàng nặng trĩu – đúng 10 cây vàng. Cả rạp nín thở. Ông tiếp tục rút từ túi vải ra một cuốn sổ đỏ, đặt vào tay con rể:

“Mảnh đất này 200 mét vuông, bố mẹ để lại cho vợ chồng các con. Coi như chút tấm lòng, mong các con sống tốt, yêu thương nhau.”

Tiếng xì xào lập tức biến mất. Tất cả khách mời sững sờ.
Bà Thìn – mẹ chồng Hà – mặt tái mét, chân khuỵu xuống, rồi ngã lăn ra đất ngất ngay tại chỗ.

Mọi người hoảng hốt chạy lại đỡ. MC vội ngắt nhạc, tiếng bàn tán râm ran khắp nơi:

“Trời ơi, hóa ra nhà gái giàu ngầm à?”
“Một chỉ vàng mà đi so với mười cây…”
“Chết rồi, khinh người quá hóa ra tự làm nhục mình.”

Đám cưới của Hà và Tùng là sự kiện khiến cả làng rộn ràng. Nhà trai có điều kiện, sở hữu xưởng gỗ lớn trong vùng, mẹ chồng – bà Thìn – nổi tiếng “giàu và khó tính”. Ngay từ ngày đầu sang dạm hỏi, bà đã buông lời chua chát:

“Nhà gái thì nghèo kiết xác, không có lấy cái mảnh đất, cưới về đưngf nghĩ con tôi phải gánh cả nhà cô ta. Về cứ phải xác định làm người làm cho nhà tôi mười năm, lúc ấy tôi mới cho cầm chút tiền”.

Dù nghe những lời đó, Hà vẫn nhịn. Cô tin chỉ cần vợ chồng yêu thương nhau, thời gian sẽ khiến mẹ chồng thay đổi. Ngày cưới, nhà gái chỉ có vài mâm cơm giản dị. Bố Hà – một người đàn ông gầy gò, đi chân đất, làm thuê cuốc mướn quanh năm – cố gắng mỉm cười vui vẻ để con gái không tủi thân.
Trong khi đó, nhà trai dựng rạp hoành tráng, có cả MC, phông rạp đèn hoa rực rỡ.

Giữa sân khấu, MC mời hai bên gia đình trao của hồi môn.
Mẹ chồng – bà Thìn – bước lên đầu tiên, trao cho con dâu đúng 1 chỉ vàng và nói rõ rành rọt trước đám đông: “Nhà tôi chỉ trao cho con dâu 1 chỉ thôi, trao nhiều nó mang về ngoại xây nhà cho bố mẹ nó khác gì nhà tôi nuôi ong tay áo. Nhà đâu nghèo xác nghèo xơ, đưngf tưngr gả được con gái vào nhà tôi là đổi đời nhá”

Cả rạp ồ lên. Nhiều người nhìn nhau ngại ngùng. Hà cố cười gượng, mắt đỏ hoe. Bố cô đứng phía dưới, hai bàn tay chai sần nắm chặt lại, rồi khẽ nói với con rể: “Con cho bố lên sân khấu chút được không?” . Mọi người xì xào: “Ông ấy mà cũng muốn lên à?”
Không ai ngờ, chính khoảnh khắc ấy đã khiến đám cưới rẽ sang một hướng không ai ngờ tới.

Bố Hà lê đôi dép rách, đi chân đất lên sân khấu, tay ôm một túi vải cũ kỹ. Ông nhìn con gái, mắt rưng rưng: “Bố không có gì nhiều. Đây là thứ bố mẹ dành dụm hơn 30 năm nay, coi như của hồi môn cho con gái út của bố.”

Nói rồi, ông lấy ra một chiếc kiềng vàng nặng trĩu – đúng 10 cây vàng. Cả rạp nín thở. Ông tiếp tục rút từ túi vải ra một cuốn sổ đỏ, đặt vào tay con rể: “Mảnh đất này 200 mét vuông, bố mẹ để lại cho vợ chồng các con. Coi như chút tấm lòng, mong các con sống tốt, yêu thương nhau.”

Tiếng xì xào lập tức biến mất. Tất cả khách mời sững sờ. Bà Thìn – mẹ chồng Hà – mặt tái mét, chân khuỵu xuống, rồi ngã lăn ra đất ngất ngay tại chỗ. Mọi người hoảng hốt chạy lại đỡ. MC vội ngắt nhạc, tiếng bàn tán râm ran khắp nơi:

“Trời ơi, hóa ra nhà gái giàu ngầm à?”
“Một chỉ vàng mà đi so với mười cây…”
“Chết rồi, khinh người quá hóa ra tự làm nhục mình.”

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *