Popular Searches:

#AI

#Audio

#Blog

#Design

#Culture

#Fashion

#Sports

#Entertainment

Nhận 2,7 tỷ tiền đền bù nhà, tôi chia cho con gái 1,7 tỷ, còn lại đưa cả cho con dâu, không ng;ờ con dâu bảo tôi sang mà ở với con gái, tôi không quát mắ::ng đợi đúng 1 tháng sau quay về dạy cho thứ b;/ất hi/;ếu 1 bài học…


Nhận 2,7 tỷ tiền đền bù nhà, tôi chia cho con gái 1,7 tỷ, còn lại đưa cả cho con dâu, không ng;ờ con dâu bảo tôi sang mà ở với con gái, tôi không quát mắ::ng đợi đúng 1 tháng sau quay về dạy cho thứ b;/ất hi/;ếu 1 bài học… Tôi là mẹ…


Nhận 2,7 tỷ tiền đền bù nhà, tôi chia cho con gái 1,7 tỷ, còn lại đưa cả cho con dâu, không ng;ờ con dâu bảo tôi sang mà ở với con gái, tôi không quát mắ::ng đợi đúng 1 tháng sau quay về dạy cho thứ b;/ất hi/;ếu 1 bài học…

Tôi là mẹ của hai đứa con: một trai, một gái.

– Con trai là trưởng, nhà cửa sát cạnh tôi.

– Con gái út đi lấy chồng xa tận trong Nam, xa lắm.

Tôi sống với vợ chồng con trai từ sau khi chồng m-ất.

Cơm nước, quét dọn, đưa đón cháu nội… tôi làm hết. Không một lời kêu ca.

Con dâu ngọt nhạt bảo: “Mẹ cứ yên tâm ở với vợ chồng con, nhà này mẹ là nhất.”

Tôi mủi lòng, nghĩ nó thương tôi thật.

Đùng một cái, có chính sách giải tỏa.

Căn nhà nhỏ cũ nát tôi đang đứng tên được đền bù 2,7 tỷ đồng. Tôi mừng lắm. Nhưng tôi cũng lo. Vì có tiền, lòng người dễ đổi. Tối đó, tôi ngồi viết 2 phong bì:

Một chuyển khoản 1,7 tỷ cho con gái, coi như phần hơn vì nó ở xa, khó khăn.

Một đưa tay 1 tỷ còn lại cho con dâu, nói rõ: “Mẹ gửi con giữ hộ để lo cơm nước, thuốc men cho mẹ. Còn gì sau này là của các con.”

Nhưng chưa đến 2 ngày sau…

Tối hôm đó, cơm nước xong, tôi đang dọn mâm thì con dâu ngồi chễm chệ trên ghế salon, cầm tách trà, nhẹ nhàng hỏi:

“Mẹ này, cô út có nhà rộng không ạ?”

Tôi ngơ ngác: “Ờ… chắc cũng rộng. Sao thế con?”

“Thì mẹ ở với cô ấy cho tiện.

Nhà mình hơi chật… Con thì bầu bì, thằng cu thì lớn rồi, chật lắm.

Với lại… cô ấy được mẹ chia hơn tỷ bảy còn gì.

Mẹ theo cô ấy luôn đi cho công bằng…”

Tôi sững người.

Chưa kịp hiểu đó là đùa hay thật thì nó đứng lên, đi thẳng vào phòng ngủ, nói vọng lại:

“Mẹ chuẩn bị đồ dần đi ạ, chứ mai con chở mẹ sang luôn.”

Tôi đứng đơ giữa phòng khách, tay vẫn cầm cái bát rửa dở.
Con trai tôi ngồi im, không một lời bênh.

Lúc đó tôi biết: Mình sai rồi. Sai vì đã tin người không đáng tin. chỉ lặng lẽ gói ghém mấy bộ quần áo, lặng lẽ đi.

1 tháng sau…

Tôi về ở với con gái. Đợi đúng tròn 1 tháng tôi quay về cầm theo 5 cuốn sổ đỏ, tuyên bố thẳng thừng với lũ b-ất hi-ếu…

…“Tôi về lấy lại nhà, và lấy lại danh dự của một người mẹ!” – tôi nói rõ từng chữ, giọng không cao nhưng lạnh đến rợn người.

Hôm đó, con trai và con dâu đang ngồi ở bàn ăn. Thấy tôi bước vào, tay xách túi, dáng thẳng, nét mặt cương nghị, cả hai đều sửng sốt. Con dâu cười gượng:
– “Ơ… mẹ về làm gì thế ạ? Bên cô út chắc không quen chứ gì, nhà mình vẫn thoải mái hơn mà!”

Tôi ngồi xuống, rút ra từng cuốn sổ đỏ, đặt lên bàn một cách dứt khoát.
– “Đây là 5 cuốn sổ đỏ – 4 căn nhà mới do Nhà nước cấp tái định cư, còn 1 là phần đất riêng mà tôi được giữ lại. Tất cả đều đứng tên tôi, không một ai khác.”

Cả hai đứa sững sờ. Con trai tôi lắp bắp:


– “Sao… sao lại 5 căn nhà hả mẹ? Con tưởng đền bù chỉ 2,7 tỷ thôi mà?”

Tôi nhìn thẳng vào mắt nó:
– “Con tưởng mình thông minh à? Tiền chỉ là phần nhỏ, còn quyền tái định cư thì tôi chưa bao giờ nói. Họ đền thêm 4 căn hộ mới vì đất mình nằm trong diện mở đường. Lúc đó, tôi giấu đi, không nói với ai, vì muốn thử lòng các con. Và kết quả thì rõ rồi.”

Con dâu tái mặt. Cô ta cố cười, giọng nhỏ xíu:
– “Mẹ… con chỉ sợ mẹ ở đây vất vả, nên mới khuyên mẹ qua cô út thôi…”

Tôi cắt ngang:
– “Không cần biện minh. Nếu thật lòng thương tôi, con đã chẳng đuổi tôi đi trong khi còn chưa kịp ăn hết bữa cơm. Tôi đã già, không cần nhiều, chỉ cần biết ai thật tâm, ai chỉ coi tôi như cái ví.”

Tôi đứng dậy, lấy ra một tờ giấy khác, đặt xuống bàn:
– “Tôi đã sang tên 1 căn hộ trong 5 căn cho con gái – đứa con tuy xa nhưng chưa bao giờ quên gọi hỏi mẹ một ngày. 1 căn tôi giữ để ở, 1 căn làm quỹ từ thiện cho người già neo đơn, còn 2 căn… tôi sẽ cho thuê, lấy tiền ủng hộ trẻ mồ côi.”

Con trai cúi gằm, môi run run:
– “Mẹ… con xin lỗi…”

Tôi thở dài, nhìn nó – thằng con trai tôi từng thương nhất, từng tin rằng sẽ hiếu thảo nhất.
– “Muộn rồi con. Có những vết thương không phải vì tiền, mà vì lòng tin bị phản bội. Mẹ không trách, chỉ mong con nhớ: khi còn cha mẹ, đừng bao giờ thử lòng họ bằng sự tính toán.”

Nói rồi, tôi quay lưng bước ra, không ngoảnh lại.
Ánh chiều vàng rơi trên mái tóc bạc, còn sau lưng tôi là tiếng nấc nghẹn của một người con trai – và ánh mắt trân trối hối hận của người con dâu.

Trên tay tôi, tấm sổ đỏ run nhẹ trong gió, nhưng lòng tôi – sau bao năm tủi hờn – cuối cùng đã thanh thản.

Đêm cuối ở quán Hương Đêm, chị Mai kéo tôi vào phòng VIP và nói nhỏ: ‘Nếu mai tao không còn ở đây nữa, đừng tìm tao

Quán Hương Đêm nằm ở ven quốc lộ 13 – đoạn giáp giữa thị trấn Phú Lâm và xã Tân Dực.
Ban ngày chỉ là căn nhà cấp bốn với tấm biển cũ kỹ, nhưng về đêm lại sáng rực ánh đèn đỏ, tiếng nhạc xập xình, tiếng cười nói nhòe trong khói thuốc.

Tôi – Hằng, làm ở đây đã gần một năm. Quán có 6 “chị em”, trong đó chị Mai là người nổi tiếng nhất – vừa đẹp, vừa khôn khéo, khách quen ai cũng chỉ đòi gặp chị.
Không ai biết chị đến từ đâu, chỉ biết mỗi tháng chị đều gửi đi một phong bì dày cho ai đó tên “Tú” ở Bình Dương.


Tối hôm đó là đêm thứ bảy, khách đông nghịt.


Khoảng gần 1h sáng, khi tôi đang dọn bàn thì chị Mai bước ra khỏi phòng VIP, gương mặt chị trắng bệch, môi run run.


Chị kéo tôi lại, nói nhỏ, hơi thở khét mùi rượu nhưng ánh mắt rất tỉnh:

“Hằng… mai tao có chuyện phải đi xa. Nếu mai tao không còn ở đây nữa, đừng tìm tao… nhớ đấy.”

Tôi cười gượng:

“Đi xa đâu chị, mai chủ nhật mà, khách quen toàn hẹn chị mà.”

Chị không nói gì, chỉ siết chặt tay tôi – lạnh buốt, rồi bỏ lên phòng trên gác.


3h đêm.
Trời mưa lớn.
Tôi vẫn còn thức vì phải dọn lại quầy bar. Giữa tiếng sấm, tôi nghe thấy tiếng kéo ghế từ trên gác, rồi một tiếng rơi “rầm” như có vật gì đổ xuống.

Tôi chạy lên.
Cánh cửa phòng chị Mai hé mở.
Trong ánh đèn mờ, chị Mai đang ngồi trên ghế, tóc buông rũ, trước mặt là ly rượu đổ ngang và tờ giấy trắng viết nguệch ngoạc:

“Xin lỗi… đừng để nó tìm thấy con.”

Tôi hoảng hốt lao đến, nhưng vừa chạm vào người chị, đèn vụt tắt.


Một giây sau, cửa bật mở – một người đàn ông mặc áo mưa đen đứng sừng sững ngoài hiên, nước chảy tong tong. Hắn nhìn tôi, rồi liếc xuống chị Mai.
Không nói lời nào, hắn giật mạnh tờ giấy, nhét vào túi, rồi bỏ đi trong mưa.


Sáng hôm sau, chị Mai biến mất.
Phòng chị trống trơn, vali, quần áo, điện thoại – tất cả đều gone. Quán Hương Đêm đóng cửa 3 ngày liền vì “sự cố nội bộ”.


Chủ quán – bà Phượng – chỉ nói gọn:

“Chị Mai về quê rồi. Đừng hỏi nữa.”

Nhưng ai cũng biết, chị không có quê.
Cái địa chỉ trong hồ sơ xin việc trước đây là giả, số chứng minh là của người đã chết từ 3 năm trước.


Ba tuần sau, công an đến quán.
Họ hỏi về chị Mai, nói rằng một xác phụ nữ vừa được phát hiện trôi dạt ở bờ kênh khu công nghiệp Bình Dương.
Trên cổ có đeo một sợi dây chuyền chạm chữ “T”.


Và trong túi áo, có mảnh giấy ướt nhòe dòng chữ:

“Xin lỗi… đừng để nó tìm thấy con.”

Câu chữ ấy khiến tôi lạnh sống lưng.


Ba tháng sau, khi quán Hương Đêm bị dỡ để xây khu đô thị, tôi đến dọn đồ, thấy dưới gầm cầu thang cũ có một hộp sắt rỉ, bên trong là tấm hình cũ chụp chị Mai với một đứa bé trai chừng 5 tuổi – đeo sợi dây chuyền chữ “T”.

Mặt thằng bé giống hệt người đàn ông mặc áo mưa đêm đó.


Họ nói chị Mai là “gái quán”, là “đàn bà tội lỗi”.
Nhưng đến khi hiểu ra mọi chuyện – chị chỉ là người mẹ trốn chạy khỏi kẻ đã giết chồng mình và tìm cách bảo vệ con – thì đã quá muộn.
Tôi vẫn còn nhớ như in, buổi tối cuối cùng ấy…
Trước khi bước lên phòng, chị Mai ngoái lại cười, nói nhỏ:

“Hằng, nếu mai tao không còn ở đây nữa… thì coi như chưa từng có tao nhé.”

Và kể từ đó, quán Hương Đêm chẳng bao giờ mở lại nữa.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *