Popular Searches:

#AI

#Audio

#Blog

#Design

#Culture

#Fashion

#Sports

#Entertainment

Ngày cưới, con chó nhà tôi vốn ngoan ngoãn bỗng lao vào đòi c;ắ;n chú rể


Ngày cưới của tôi, trời nắng nhẹ, gió mơn man cánh hoa giấy trước cổng. Cả nhà tất bật đón khách, tiếng nhạc rộn ràng vang lên khắp xóm. Tôi mặc váy trắng tinh khôi, bước ra trong ánh mắt chúc phúc của mọi người. Chú rể – Dũng – mỉm cười tiến lại, tay cầm bó…


Ngày cưới của tôi, trời nắng nhẹ, gió mơn man cánh hoa giấy trước cổng. Cả nhà tất bật đón khách, tiếng nhạc rộn ràng vang lên khắp xóm. Tôi mặc váy trắng tinh khôi, bước ra trong ánh mắt chúc phúc của mọi người.

Chú rể – Dũng – mỉm cười tiến lại, tay cầm bó hoa, dáng vẻ lịch thiệp khiến ai cũng khen “đúng là trai hiền, gái ngoan, xứng đôi vừa lứa.”

Nhưng đúng khoảnh khắc anh vừa bước tới cổng, Đốm, chú chó tôi nuôi từ nhỏ, bỗng gầm gừ dữ dội. Rồi như có linh tính, nó lao thẳng về phía Dũng, vừa sủa điên cuồng vừa cắn chặt ống quần anh ta!

Tiếng sủa vang lên giữa tiếng nhạc, hỗn loạn. Khách dự cưới hốt hoảng, mẹ tôi chạy ra mắng:
– Đốm! Mày điên à, hôm nay là ngày vui mà!

Nhưng Đốm không dừng, nó kéo rách cả ống quần chú rể, răng cắm sâu như không chịu buông. Mặt Dũng tái nhợt, vội vàng hất mạnh chân khiến Đốm ngã lăn ra nền. Anh quát lớn, giọng mất kiểm soát:

– Con chó chết tiệt này!

Cả sân cưới lặng đi. Tôi chết lặng. Chưa bao giờ tôi thấy anh như thế. Dũng vội cười gượng:
– Xin lỗi, anh sợ chó thôi… chắc nó thấy người lạ.

Tôi gật đầu, cố gắng giữ không khí, nhưng trong lòng chợt dấy lên một nỗi bất an khó tả. Đốm vốn hiền, chưa từng cắn ai, sao hôm nay lại nổi điên như vậy?

Buổi lễ kết thúc, tôi đưa Đốm ra sau nhà, nó vẫn nằm gầm gừ, mắt dõi về phía Dũng đang nói chuyện với người lớn. Khi tôi lại gần, nó rên khe khẽ, rồi quay đi, như muốn nói:

“Cẩn thận!”

Đêm đó, tôi không ngủ được. Nỗi nghi ngờ cứ lớn dần. Tôi bật máy tính, mở lại camera an ninh cũ mà tôi vẫn lưu – một phần ký ức tôi cố quên:

vụ trộm cách đây hai năm.

Hôm đó, giữa đêm khuya, ba tên lạ mặt đột nhập vào nhà tôi. Chúng bị Đốm phát hiện và sủa dữ dội. Tôi còn nhớ rõ ánh đèn pin quét qua, rồi một gã đàn ông trong áo mưa đen đã

đạp mạnh vào Đốm, khiến nó gãy chân. Hắn gầm lên:
– Con chó này mà sống, tao xử nó luôn!

Hình ảnh năm xưa mờ nhòe, nhưng khi tôi phóng to khung hình –

vết sẹo nhỏ dưới cằm của gã trộm hiện rõ. Tim tôi như ngừng đập. Vết sẹo đó… chính là của Dũng.

Tôi run rẩy, không tin nổi. Tôi thử hỏi anh ta vào sáng hôm sau, cố giữ giọng bình thường:

– Anh có bao giờ… từng vào nhà người khác trộm cắp không?

Dũng cứng đờ, mắt tránh sang hướng khác. Tôi chìa bức ảnh chụp từ camera:
– Đây là anh, phải không?

Anh ta im lặng một lúc lâu, rồi khẽ gật đầu, giọng run rẩy:
– Lúc đó anh dại dột… chỉ theo bạn đi cho vui, không ngờ em chính là người bị hại. Anh hối hận lắm…

Tôi lùi lại, nước mắt lăn dài. Mọi lời yêu thương, chăm sóc, tất cả chỉ là vỏ bọc của một kẻ từng bước vào nhà tôi bằng dao, từng khiến Đốm suýt chết.

Tôi tháo khăn voan cưới, nhìn thẳng vào anh ta:
– Hóa ra, thứ trung thành và có lòng hơn con người… lại là một con chó.

Tôi cúi xuống, ôm lấy Đốm. Nó khẽ vẫy đuôi, mắt sáng lên như hiểu rằng cuối cùng, tôi đã biết sự thật.

Đám cưới hôm ấy dừng lại. Dũng bị đưa đến đồn công an.
Còn tôi, trong tiếng gió chiều rì rào, chỉ nghe tiếng Đốm sủa khẽ – nhẹ nhõm, như trút được nỗi oan hai năm dài.

Hơn 60 tuổi, con cái tìm cho tôi cô giúp việc 28t về chăm sóc. Nửa năm sau thì tôi lấy cô ấy nhưng giờ cứ nhìn vợ trẻ là lại sợ

 Sau khi kết hôn, tôi nhận ra mình đã quá dại dột.

Tôi năm nay 62 tuổi, từng có một gia đình hạnh phúc với người vợ hiền và 3 đứa con ngoan.

Nhưng 10 năm trước, vợ tôi đột ngột qua đời trong một vụ tai nạn giao thông. Nỗi mất mát này tôi phải mất vài năm mới nguôi ngoai được.

Không biết những người đàn ông bất hạnh giống như tôi, họ đã trải qua nỗi cô đơn khi không có vợ bên cạnh như thế nào. Với riêng tôi, đó thực sự là chuỗi ngày buồn bã.

3 đứa con trưởng thành, lần lượt lập gia đình, vì nhiều lý do khác nhau đều ra sống riêng. Từ đó, tôi một mình lủi thủi trong căn nhà rộng lớn.

Các con tôi đều hiểu chuyện, chúng bảo: “Con chăm cha không bằng bà chăm ông, chi bằng bố xem tìm người kết bạn để nương tựa nhau lúc tuổi già. Chỉ cần là bố muốn, chúng con sẽ hết lòng ủng hộ”.

Tôi dĩ nhiên không muốn sống một mình thế này đến hết đời. Nhưng ở tuổi ngoài 60, nói lấy vợ cũng không hề dễ

Có một đợt tôi ốm nặng, con cái quá bận bịu nên không thể chăm sóc thường xuyên. Các con tìm thuê cho tôi một người giúp việc. Cô gái mới 28 tuổi, trẻ khỏe và nhanh nhẹn.

Cô ấy kể, cô học hết lớp 12 thì lấy chồng. Do tuổi trẻ nông nổi, không tìm hiểu kỹ càng, lấy nhau rồi mới biết chồng ham cờ bạc lại thêm thói vũ phu.

Hai vợ chồng ở với nhau lâu mà không có con. Nghĩ mình chưa con cái gì, chẳng tội gì mà chịu khổ, cô ấy nhất định đòi ly hôn rồi lên thành phố tìm việc.

Cô đăng ký tìm việc ở trung tâm môi giới việc làm và chăm sóc tôi là công việc đầu tiên cô ấy nhận được.

Từ ngày có cô gái đến, có người chuyện trò tâm sự, tôi bớt buồn, như khỏe hẳn ra.

Đã có lúc cô gái nhìn tôi thở dài: “Chú có tuổi rồi, sống một mình thế này không ổn đâu. Tiền bạc nhiều, nhà to lớn, rộng rãi mà thui thủi một mình thì cũng có sung sướng gì”.

Tôi đùa cô ấy: “Cháu có mối nào tìm giúp chú, chỉ cần họ hiền lành, đảm đang, không chê chú già thì chú nhất định không để người ta thiệt”.

Cô gái nhìn tôi, ánh mắt như muốn hỏi tôi đang nói thật hay đùa?

Những ngày sau đó, cô gái chăm sóc tôi vô cùng tận tình. Các con tôi đến nhà, rất hài lòng với người giúp việc trẻ. Các con tôi đề nghị trả lương cao hơn với mong muốn cô gái làm việc lâu dài.

Ở tuổi 62, tôi không còn trẻ nhưng cũng chưa thể gọi là quá già. 10 năm góa vợ là 10 năm tôi phải kìm nén nỗi thèm khát của đàn ông.

Việc sống cùng nhà với một phụ nữ trẻ đang hừng hực sức xuân khiến tôi có những lúc cảm giác mình không kìm chế nổi.

Một lần, lúc đã khuya, tôi nghe tiếng động dưới nhà liền xuống xem. Vừa xuống khỏi bậc cầu thang, tôi thấy cô giúp việc từ nhà tắm bước ra, chiếc khăn tắm quấn trên người trễ nải.

Trước tình cảnh này, tôi khá bối rối. Tôi nghĩ cô gái cũng sẽ hoảng sợ.

Nhưng không, cô ấy bình thản bước về phía tôi, vừa bước vừa nói: “Anh có phải là đàn ông không? Hay anh chê em vụng dại, quê mùa? Hay em không đủ hấp dẫn anh?”.

Những câu hỏi của cô gái làm tôi kinh ngạc:

– Chú, chú…

– Em đã gọi là “anh” mà anh lại xưng “chú” nghe cứ thế nào.

Nói rồi, cô ấy vòng tay ôm lấy cổ tôi. Làm da phụ nữ mềm thơm khiến tôi ngây ngất.

Đêm hôm đó, cô ấy như đưa tôi về thời trai trẻ. Tôi như mảnh đất khô hạn bao năm được cơn mưa rào tắm mát.

Chuyện gì cũng thế, chỉ cần diễn ra một lần, những lần sau sẽ trở nên dễ dàng. Lúc đầu, tôi còn ngại ngùng về khoảng cách tuổi tác quá xa.

Sau mỗi lần được em ấy động viên và khen ngợi: “Anh nhiều tuổi mà vẫn còn sung sức lắm”, tôi lại thấy như mình trẻ ra, hưng phấn hẳn.

Một lần, sau cuộc “ân ái”, cô ấy nói: “Chúng ta đều là những người không may mắn trong hôn nhân. Anh sớm góa vợ, em thì sớm bỏ chồng. Gặp nhau như thế này có lẽ là do ông trời sắp đặt.

Anh là đàn ông thế nào cũng được, nhưng em là phụ nữ, không cẩn thận dễ bị miệng đời dị nghị. Chi bằng anh cho em một danh phận để em có thể chăm sóc anh mà không sợ miệng lưỡi người đời”.

Tôi như gã đàn ông đang say tình, giờ cô ấy muốn gì tôi cũng chiều, đừng nói chỉ là một tờ giấy kết hôn.

Nhưng các con tôi thì lại khó chấp nhận chuyện này.

Các con nói: “Cô ấy quá trẻ, còn ít tuổi hơn bọn con. Sợ rằng cô ta đến với bố không phải vì tình cảm, mà là vì tiền. Vả lại, việc cô ấy ít tuổi như vậy, so với bố nhìn cũng không được thuận mắt lắm”.

Tuy là con cái có lăn tăn, cuối cùng, vì tôi muốn và quyết tâm nên chúng cũng phải chiều lòng.

Tôi đã nhiều tuổi nên không muốn làm ầm ĩ chuyện tái hôn. Chúng tôi chỉ ra phường đăng ký kết hôn, làm vài mâm cơm mời những người thân thiết hai bên gia đình. Thế là tôi lại thành đàn ông có vợ.

 

Tuy nhiên, những ngày mật ngọt không được bao lâu, tôi bắt đầu thấy mệt mỏi. Sau khi kết hôn, cô ấy thay đổi chóng mặt như thể cho hợp vai trò bà chủ nhà chứ không phải người giúp việc.

Cô ấy hay nhõng nhẽo, giận dỗi, thái độ nọ kia. Nhưng điều làm tôi sợ nhất chính là vợ tôi có nhu cầu “chăn gối” cao, rất hay đòi hỏi.

Trước đây, khi chưa cưới, cô ấy không tỏ ra dễ dãi. Cô ấy luôn để tôi thật thèm khát mới “cho” nên mỗi lần được “yêu”, tôi luôn tỏ ra mình vẫn còn bản lĩnh.

Nhưng giờ, cô ấy không thèm giấu giếm ham muốn, ngày nào cũng thích vắt kiệt sức của tôi.

Ở tuổi 62, đàn ông cơ bản vẫn còn “ham muốn”, nhưng nó cũng chỉ ở một mức độ nhất định nào đó, chứ không thể như thanh niên 28 tuổi được. Thế nhưng, vợ tôi lúc nào cũng muốn tôi phải hừng hực khí thế như thanh niên trai tráng ra trận, không thắng không về.

Có những ngày, tối “yêu” rồi, sáng vừa mở mắt cô ấy lại đòi “yêu”. Nếu từ chối vợ thì thật mất mặt đàn ông, nhưng càng cố, tôi thấy mình càng đuối sức.

Có những lúc, tôi cố tình trốn tránh thì cô ấy “mặt nặng mày nhẹ”, bóng gió hối hận “đường quang không đi lại đi quàng vào bụi rậm”.

Đôi khi, tôi cảm thấy hối hận vì quyết định tái hôn của mình. Ở tuổi của tôi, chính ra cứ vui vẻ với hoa lá, cỏ cây và con cháu thì thảnh thơi, nhàn hạ biết bao nhiêu.

Lỡ “ham hố” mới thấy mình “trâu già lại thích gặm cỏ non”, thật là quá dại dột.

Bây giờ, cứ mỗi lần vào phòng ngủ, thấy vợ đã nằm hớ hênh trên giường là tôi sợ. Cứ cái đà yêu đương vô độ thế này, e rằng tôi sẽ tổn thọ mất.

Liệu có cách nào cho cô vợ trẻ của tôi bớt ham muốn đi không?

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *