Popular Searches:

#AI

#Audio

#Blog

#Design

#Culture

#Fashion

#Sports

#Entertainment

‘Mỏ vàng’ tr:.ô:i vào bản sau cơn Iũ, xã lập tổ 10 người thay nhau canh gác


Cưới nhau 6 năm, Loan chưa bao giờ được chồng khen nửa lời. Anh Hải, một người đàn ông keo kiệt và gia trưởng, luôn xem tiền như sinh mạng. Dù lương anh gần 20 triệu mỗi tháng, nhưng Loan – người ở nhà chăm hai con nhỏ – lúc nào cũng phải ngửa tay…


Cưới nhau 6 năm, Loan chưa bao giờ được chồng khen nửa lời. Anh Hải, một người đàn ông keo kiệt và gia trưởng, luôn xem tiền như sinh mạng. Dù lương anh gần 20 triệu mỗi tháng, nhưng Loan – người ở nhà chăm hai con nhỏ – lúc nào cũng phải ngửa tay xin từng đồng.

Anh thường lạnh lùng quăng tiền lên bàn: “Cầm lấy mà tiêu, nhưng nhớ chi tiêu cho hợp lý. Tôi đi làm cực khổ, cô ở nhà thì biết gì mà đòi hỏi.” Loan nghe riết thành quen, chỉ cười gượng. Cô không mua sắm, chẳng làm tóc, bữa cơm của cô chỉ quanh quẩn rau luộc với muối vừng. Chỉ có bữa tối chồng ở nhà thì cô mới dám mua đồ ăn.Mỗi lần mở miệng xin tiền mua sữa bỉm cho con thì Hải lại càm ràm:

“Lại tiền, tiền ăn, tiền điện nước… toàn thứ tốn tiền. Đến bỉm dùng vất đi cũng xin tiền, ở nhà trông con rồi sao còn mất tiền bỉm?

“Anh ơi con còn nhỏ, đêm vẫn phải đóng bỉm anh à. Chứ ban ngày thì em không đóng bỉm đâu”.

“Cô chỉ cãi là giỏi. Ở nhà mà tiêu hoang thế thì tôi sức trâu mới cày nổi cho mẹ con cô tiêu”.

“Em cũng chỉ mong sang năm con cứng cáp cho đi học rồi đi làm đỡ anh, giờ con mình hay ốm vặt sợ con đi học ốm cũng khổ”.

Hải chẳng nói gì bỏ đi. Đưa tiền cho vợ nuôi còn thì anh ta cằn nhằn, than trách nhưng mà anh lại có thể bỏ ra vài triệu mỗi tháng để tụ tập bạn bè, nhậu nhẹt…

Rồi đến ngày giỗ bố chồng – một dịp quan trọng với gia đình nhà Loan. Sáng hôm ấy, Hải ném tờ 500 nghìn lên bàn, giọng ra lệnh:

“Đây, cô lo làm 5 mâm cỗ cho đàng hoàng. Bố tôi mất là ngày trọng, đừng có làm qua loa cho mang tiếng.”

Loan ngẩn người: “Anh… 500 nghìn mà 5 mâm sao đủ ạ?”

Hải gắt gỏng:“Không đủ thì tự mà xoay. Cô ở nhà cả ngày, rảnh rỗi mà không biết tiết kiệm. Đưa bao nhiêu tiêu hết bấy nhiêu. Giờ tôi chỉ còn từng này tiền thôi, đừng để tôi mất mặt với họ hàng.” Nói rồi anh khoác áo đi thẳng, để lại người vợ lặng lẽ nhìn tờ tiền nhàu nát trong tay.

Loan đứng thẫn thờ một lúc rồi khẽ mỉm cười. Cô đã quá quen với những lời cay nghiệt ấy. Lâu nay, ngoài việc chăm con, cô còn nhận may đồ tại nhà, mỗi tháng cũng kiếm được 5 triệu.

Cô không nói với chồng — không phải để giấu, mà vì chẳng muốn nghe thêm những câu như: “Ở nhà ăn bám mà còn bày đặt kiếm tiền!”.

Loan lấy tiền tiết kiệm để chuẩn bị mâm cỗ thật tươm tất, không phải để khoe khoang, mà để chứng minh với chồng: người phụ nữ ở nhà cũng có giá trị, chỉ là họ âm thầm chịu đựng quá lâu mà thôi.

Chồng thì bỏ đi nhậu, Loan đành mang con gửi bà nội còn mình đi chợ nấu 5 mâm cỗ. Trưa đó, bàn ăn được bày biện ngay ngắn: gà luộc, nem rán, giò chả, canh bóng, cá kho, xôi gấc, chè sen… đủ đầy, tinh tươm.

Khi khách khứa kéo đến, ai nấy trầm trồ: “Mâm cỗ nhà anh Hải năm nay sang thế! Toàn món ngon, bày biện còn đẹp hơn nhà hàng!”

Hải đang ngồi rót nước thì sững người. Anh nhìn Loan từ bếp bước ra, tay bưng mâm xôi đỏ au, khói nghi ngút, áo vẫn lem dầu mỡ nhưng ánh mắt rạng rỡ.

Cả mâm cơm trước mặt khiến anh há hốc mồm không tin nổi. Anh lắp bắp: “Cô… cô làm hết bằng 500 nghìn à?”

Loan chỉ khẽ cười: “Dạ, 500 nghìn của anh… cộng thêm chút tiền công tôi may vá, góp vào cho bữa cỗ thêm tươm tất. Dù sao hôm nay cũng là ngày giỗ bố.”

Không khí bàn tiệc bỗng chùng xuống. Mấy người họ hàng liếc nhìn Hải với ánh mắt khó hiểu. Một bác họ lên tiếng: “Này Hải, cậu có phúc đấy. Có vợ đảm như Loan là trời thương rồi. Thời nay mấy ai chịu khó, chịu nhịn mà vẫn chu toàn thế đâu.”

Hải đỏ mặt, tay run run cầm ly rượu. Anh chợt nhớ đến bao lần mắng nhiếc Loan chỉ vì vài chục nghìn, bao lần cô nhịn ăn để dành tiền mua sữa cho con, bao lần anh thờ ơ quay đi khi cô khóc mà thấy thẹn trong lòng.

Cưới nhau 6 năm, Loan chưa bao giờ được chồng khen nửa lời. Anh Hải, một người đàn ông keo kiệt và gia trưởng, luôn xem tiền như sinh mạng. Dù lương anh gần 20 triệu mỗi tháng, nhưng Loan – người ở nhà chăm hai con nhỏ – lúc nào cũng phải ngửa tay xin từng đồng.

Anh thường lạnh lùng quăng tiền lên bàn: “Cầm lấy mà tiêu, nhưng nhớ chi tiêu cho hợp lý. Tôi đi làm cực khổ, cô ở nhà thì biết gì mà đòi hỏi.” Loan nghe riết thành quen, chỉ cười gượng. Cô không mua sắm, chẳng làm tóc, bữa cơm của cô chỉ quanh quẩn rau luộc với muối vừng. Chỉ có bữa tối chồng ở nhà thì cô mới dám mua đồ ăn.Mỗi lần mở miệng xin tiền mua sữa bỉm cho con thì Hải lại càm ràm:

“Lại tiền, tiền ăn, tiền điện nước… toàn thứ tốn tiền. Đến bỉm dùng vất đi cũng xin tiền, ở nhà trông con rồi sao còn mất tiền bỉm?

“Anh ơi con còn nhỏ, đêm vẫn phải đóng bỉm anh à. Chứ ban ngày thì em không đóng bỉm đâu”.

“Cô chỉ cãi là giỏi. Ở nhà mà tiêu hoang thế thì tôi sức trâu mới cày nổi cho mẹ con cô tiêu”.

“Em cũng chỉ mong sang năm con cứng cáp cho đi học rồi đi làm đỡ anh, giờ con mình hay ốm vặt sợ con đi học ốm cũng khổ”.

Hải chẳng nói gì bỏ đi. Đưa tiền cho vợ nuôi còn thì anh ta cằn nhằn, than trách nhưng mà anh lại có thể bỏ ra vài triệu mỗi tháng để tụ tập bạn bè, nhậu nhẹt…

Rồi đến ngày giỗ bố chồng – một dịp quan trọng với gia đình nhà Loan. Sáng hôm ấy, Hải ném tờ 500 nghìn lên bàn, giọng ra lệnh:

“Đây, cô lo làm 5 mâm cỗ cho đàng hoàng. Bố tôi mất là ngày trọng, đừng có làm qua loa cho mang tiếng.”

Loan ngẩn người: “Anh… 500 nghìn mà 5 mâm sao đủ ạ?”

Hải gắt gỏng:“Không đủ thì tự mà xoay. Cô ở nhà cả ngày, rảnh rỗi mà không biết tiết kiệm. Đưa bao nhiêu tiêu hết bấy nhiêu. Giờ tôi chỉ còn từng này tiền thôi, đừng để tôi mất mặt với họ hàng.” Nói rồi anh khoác áo đi thẳng, để lại người vợ lặng lẽ nhìn tờ tiền nhàu nát trong tay.

Loan đứng thẫn thờ một lúc rồi khẽ mỉm cười. Cô đã quá quen với những lời cay nghiệt ấy. Lâu nay, ngoài việc chăm con, cô còn nhận may đồ tại nhà, mỗi tháng cũng kiếm được 5 triệu.

Cô không nói với chồng — không phải để giấu, mà vì chẳng muốn nghe thêm những câu như: “Ở nhà ăn bám mà còn bày đặt kiếm tiền!”.

Loan lấy tiền tiết kiệm để chuẩn bị mâm cỗ thật tươm tất, không phải để khoe khoang, mà để chứng minh với chồng: người phụ nữ ở nhà cũng có giá trị, chỉ là họ âm thầm chịu đựng quá lâu mà thôi.

Chồng thì bỏ đi nhậu, Loan đành mang con gửi bà nội còn mình đi chợ nấu 5 mâm cỗ. Trưa đó, bàn ăn được bày biện ngay ngắn: gà luộc, nem rán, giò chả, canh bóng, cá kho, xôi gấc, chè sen… đủ đầy, tinh tươm.

Khi khách khứa kéo đến, ai nấy trầm trồ: “Mâm cỗ nhà anh Hải năm nay sang thế! Toàn món ngon, bày biện còn đẹp hơn nhà hàng!”

Hải đang ngồi rót nước thì sững người. Anh nhìn Loan từ bếp bước ra, tay bưng mâm xôi đỏ au, khói nghi ngút, áo vẫn lem dầu mỡ nhưng ánh mắt rạng rỡ.

Cả mâm cơm trước mặt khiến anh há hốc mồm không tin nổi. Anh lắp bắp: “Cô… cô làm hết bằng 500 nghìn à?”

Loan chỉ khẽ cười: “Dạ, 500 nghìn của anh… cộng thêm chút tiền công tôi may vá, góp vào cho bữa cỗ thêm tươm tất. Dù sao hôm nay cũng là ngày giỗ bố.”

Không khí bàn tiệc bỗng chùng xuống. Mấy người họ hàng liếc nhìn Hải với ánh mắt khó hiểu. Một bác họ lên tiếng: “Này Hải, cậu có phúc đấy. Có vợ đảm như Loan là trời thương rồi. Thời nay mấy ai chịu khó, chịu nhịn mà vẫn chu toàn thế đâu.”

Hải đỏ mặt, tay run run cầm ly rượu. Anh chợt nhớ đến bao lần mắng nhiếc Loan chỉ vì vài chục nghìn, bao lần cô nhịn ăn để dành tiền mua sữa cho con, bao lần anh thờ ơ quay đi khi cô khóc mà thấy thẹn trong lòng.

Cưới nhau 6 năm, Loan chưa bao giờ được chồng khen nửa lời. Anh Hải, một người đàn ông keo kiệt và gia trưởng, luôn xem tiền như sinh mạng. Dù lương anh gần 20 triệu mỗi tháng, nhưng Loan – người ở nhà chăm hai con nhỏ – lúc nào cũng phải ngửa tay xin từng đồng.

Anh thường lạnh lùng quăng tiền lên bàn: “Cầm lấy mà tiêu, nhưng nhớ chi tiêu cho hợp lý. Tôi đi làm cực khổ, cô ở nhà thì biết gì mà đòi hỏi.” Loan nghe riết thành quen, chỉ cười gượng. Cô không mua sắm, chẳng làm tóc, bữa cơm của cô chỉ quanh quẩn rau luộc với muối vừng. Chỉ có bữa tối chồng ở nhà thì cô mới dám mua đồ ăn.Mỗi lần mở miệng xin tiền mua sữa bỉm cho con thì Hải lại càm ràm:

“Lại tiền, tiền ăn, tiền điện nước… toàn thứ tốn tiền. Đến bỉm dùng vất đi cũng xin tiền, ở nhà trông con rồi sao còn mất tiền bỉm?

“Anh ơi con còn nhỏ, đêm vẫn phải đóng bỉm anh à. Chứ ban ngày thì em không đóng bỉm đâu”.

“Cô chỉ cãi là giỏi. Ở nhà mà tiêu hoang thế thì tôi sức trâu mới cày nổi cho mẹ con cô tiêu”.

“Em cũng chỉ mong sang năm con cứng cáp cho đi học rồi đi làm đỡ anh, giờ con mình hay ốm vặt sợ con đi học ốm cũng khổ”.

Hải chẳng nói gì bỏ đi. Đưa tiền cho vợ nuôi còn thì anh ta cằn nhằn, than trách nhưng mà anh lại có thể bỏ ra vài triệu mỗi tháng để tụ tập bạn bè, nhậu nhẹt…

Rồi đến ngày giỗ bố chồng – một dịp quan trọng với gia đình nhà Loan. Sáng hôm ấy, Hải ném tờ 500 nghìn lên bàn, giọng ra lệnh:

“Đây, cô lo làm 5 mâm cỗ cho đàng hoàng. Bố tôi mất là ngày trọng, đừng có làm qua loa cho mang tiếng.”

Loan ngẩn người: “Anh… 500 nghìn mà 5 mâm sao đủ ạ?”

Hải gắt gỏng:“Không đủ thì tự mà xoay. Cô ở nhà cả ngày, rảnh rỗi mà không biết tiết kiệm. Đưa bao nhiêu tiêu hết bấy nhiêu. Giờ tôi chỉ còn từng này tiền thôi, đừng để tôi mất mặt với họ hàng.” Nói rồi anh khoác áo đi thẳng, để lại người vợ lặng lẽ nhìn tờ tiền nhàu nát trong tay.

Loan đứng thẫn thờ một lúc rồi khẽ mỉm cười. Cô đã quá quen với những lời cay nghiệt ấy. Lâu nay, ngoài việc chăm con, cô còn nhận may đồ tại nhà, mỗi tháng cũng kiếm được 5 triệu.

Cô không nói với chồng — không phải để giấu, mà vì chẳng muốn nghe thêm những câu như: “Ở nhà ăn bám mà còn bày đặt kiếm tiền!”.

Loan lấy tiền tiết kiệm để chuẩn bị mâm cỗ thật tươm tất, không phải để khoe khoang, mà để chứng minh với chồng: người phụ nữ ở nhà cũng có giá trị, chỉ là họ âm thầm chịu đựng quá lâu mà thôi.

Chồng thì bỏ đi nhậu, Loan đành mang con gửi bà nội còn mình đi chợ nấu 5 mâm cỗ. Trưa đó, bàn ăn được bày biện ngay ngắn: gà luộc, nem rán, giò chả, canh bóng, cá kho, xôi gấc, chè sen… đủ đầy, tinh tươm.

Khi khách khứa kéo đến, ai nấy trầm trồ: “Mâm cỗ nhà anh Hải năm nay sang thế! Toàn món ngon, bày biện còn đẹp hơn nhà hàng!”

Hải đang ngồi rót nước thì sững người. Anh nhìn Loan từ bếp bước ra, tay bưng mâm xôi đỏ au, khói nghi ngút, áo vẫn lem dầu mỡ nhưng ánh mắt rạng rỡ.

Cả mâm cơm trước mặt khiến anh há hốc mồm không tin nổi. Anh lắp bắp: “Cô… cô làm hết bằng 500 nghìn à?”

Loan chỉ khẽ cười: “Dạ, 500 nghìn của anh… cộng thêm chút tiền công tôi may vá, góp vào cho bữa cỗ thêm tươm tất. Dù sao hôm nay cũng là ngày giỗ bố.”

Không khí bàn tiệc bỗng chùng xuống. Mấy người họ hàng liếc nhìn Hải với ánh mắt khó hiểu. Một bác họ lên tiếng: “Này Hải, cậu có phúc đấy. Có vợ đảm như Loan là trời thương rồi. Thời nay mấy ai chịu khó, chịu nhịn mà vẫn chu toàn thế đâu.”

Hải đỏ mặt, tay run run cầm ly rượu. Anh chợt nhớ đến bao lần mắng nhiếc Loan chỉ vì vài chục nghìn, bao lần cô nhịn ăn để dành tiền mua sữa cho con, bao lần anh thờ ơ quay đi khi cô khóc mà thấy thẹn trong lòng.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *