Hương từng là niềm tự hào của mẹ – một cô gái hiền lành, học giỏi, đi làm sớm để phụ giúp gia đình. Suốt 5 năm yêu Trung, cô tin rằng chỉ cần mình chân thành, anh sẽ không rời bỏ mình vì tiền. Nhưng đời không như mơ. Hôm đó, Trung thẳng thừng nói: “Anh xin lỗi, anh không thể cưới em. Bố mẹ anh bắt cưới con gái giám đốc để mở rộng công ty. Anh… anh cũng hết yêu em rồi.”
Câu nói nhẹ tênh như dao cứa vào tim Hương. Năm năm thanh xuân, những ngày cùng anh ăn mì gói cuối tháng, gom góp từng đồng trả tiền trọ — hóa ra chỉ đáng một tấm danh thiếp của con gái nhà giàu. Đêm đó, cô đi lang thang trên cầu. Mưa tầm tã. Trong khoảnh khắc tuyệt vọng, Hương nhắm mắt, định lao xuống dòng xe đang vun vút phía dưới thì bất ngờ có một bàn tay kéo giật lại.
Một giọng khàn khàn vang lên: “Cô điên à? Sống đã khổ, chết rồi ai lo cho mẹ cô?”. Cô quay lại, thấy một người đàn ông gầy gò, áo rách, chân trần, mái tóc bết nước mưa. Gã lang thang nhìn cô, ánh mắt vừa thương hại vừa giận dữ. “Cô tưởng chết là hết à? Chết dễ lắm, nhưng sống mới khó. Đời cô vẫn còn mẹ, còn tương lai. Đừng ngu dại thế!”.

Câu nói ấy như cái tát tỉnh người. Hương bật khóc nức nở. Gã không nói thêm, chỉ lặng lẽ che ô cho cô, rồi cùng cô ngồi suốt đêm bên gốc cây dưới mưa. Từ hôm đó, cô gặp lại anh ta vài lần ở khu nhà cũ. Anh giới thiệu tên mình là Tuấn. Không ai rõ anh từ đâu đến, chỉ biết ngày thì đi nhặt ve chai, tối về ngồi đọc sách trong công viên. Có gì đó ở Tuấn khiến Hương thấy bình yên lạ.
Ba tháng sau, mẹ Hương – người phụ nữ đã nuôi cô khôn lớn – bị ung thư giai đoạn cuối. Nằm trên giường bệnh, bà nắm tay con gái, giọng yếu ớt: “Mẹ chỉ ước… trước khi đi, được thấy con mặc áo cô dâu…”. Hương cắn môi, nước mắt chảy dài. Trong đầu cô chỉ lóe lên một ý nghĩ: “Lấy chồng cho mẹ vui, chứ cần gì sang hèn nữa.”
Và người cô nghĩ đến đầu tiên… chính là Tuấn – gã lang thang đã cứu mạng mình. Khi Hương ngỏ lời, Tuấn sững người: “Cô chắc chứ? Tôi nghèo, không có gì trong tay cả.” Hương mỉm cười buồn: “Chỉ cần anh tử tế, thế là đủ.”
Ngày cưới diễn ra đơn giản, chỉ có vài người thân. Hương không mong gì ngoài việc được thấy mẹ nở nụ cười cuối cùng. Nhưng sáng hôm đó, khi cô vừa bước ra khỏi cửa, cả con phố náo loạn. Một dàn siêu xe nối đuôi nhau, hoa cưới rợp trời. Người dân xôn xao:
“Nhà nào cưới mà hoành tráng thế? Rolls-Royce, Bentley, Mercedes… toàn biển số VIP!”
Cô chưa kịp hiểu chuyện gì thì Tuấn bước xuống từ chiếc xe sang trọng, trong bộ vest đen chỉnh tề, gương mặt sáng bừng, khác hẳn dáng vẻ lấm lem thường ngày. Phía sau anh là một đoàn người mặc đồng phục, tay cầm hộp quà vàng rực.
Một người đàn ông lớn tuổi cúi đầu nói: “Thưa cậu chủ, tất cả sính lễ đã chuẩn bị đủ – 100 cây vàng, 1 sổ đỏ căn biệt thự ở trung tâm, và cổ phần công ty như cậu dặn.” Cả khán phòng chết lặng. Hương đứng như hóa đá: “Anh… anh là ai vậy Tuấn?”
Tuấn nhìn cô, ánh mắt hiền và buồn:
“Anh không nói dối em. Anh từng lang thang thật – nhưng là vì muốn trốn khỏi những cuộc hôn nhân sắp đặt, trốn khỏi danh tiếng, tiền bạc. Anh chỉ muốn sống bình thường, được làm một người tốt, được thương ai đó thật lòng. Và em… là người duy nhất chưa bao giờ hỏi anh có gì trong tay.”
Hương bật khóc, đôi tay run rẩy. Từ xa, mẹ cô được đẩy xe lăn tới, nụ cười rạng rỡ: “Mẹ biết con chọn đúng rồi, Hương à…”
Tuấn quỳ xuống trước bà:“Con hứa sẽ yêu thương Hương, chăm sóc cô ấy thay phần của mẹ.”
Mẹ Hương gật đầu, nước mắt rơi.
Đôi khi, hạnh phúc đến trong hình hài mà ta không ngờ. Người tưởng là gã lang thang lại là người giàu lòng nhất. Và người tưởng mất hết niềm tin vào cuộc đời – lại được yêu thương hơn bao giờ hết.









Để lại một bình luận