Một buổi chiều, My vô tình thấy tin nhắn của chồng với người phụ nữ l//ạ — những lời yêu thương, hẹn hò ngọt ngào. Cô ch//ết lặng…
Khi đối chất, Tuấn không hề chối, thậm chí còn cười nhạt: “Cô nhìn lại mình đi! Cả ngày luẩn quẩn trong bếp, người thì s//ồ s//ề, nói chuyện thì quê mùa. Tôi chán ngấy rồi.” My chỉ biết đứng kh//óc, còn mẹ chồng thì lạnh lùng nói như tạ/t nư/ớc s/ôi: “Đàn ông có đi ra ngoài tí cũng phải thôi. Đ/àn b/à như cô giữ làm sao được lòng người ta?”. Cú đá//nh cuối cùng đến vào một buổi tối mưa, khi ả nh/ân tì/nh của Tuấn gọi điện thẳng cho My, giọng đầy thách thức: “Chị giữ chồng kĩ quá làm gì, tôi đang mang b//ầu con trai của anh ấy rồi đấy.”
Câu nói như nh//át d//ao c//ắm s//âu vào tim My. Cô nhìn đứa con g/ái nh/ỏ đang ngủ say bên cạnh, nước mắt rơi lã chã. Cô hiểu rằng, mình không thể tiếp tục sống trong căn nhà này nữa.Không phải vì cô y/ếu đuối, mà vì cô muốn con được lớn lên trong một nơi không có d/ối tr/á và kh/inh mi//ệt. Sáng hôm sau, My lặng lẽ đến tòa nộp đơn ly hôn. Tuấn ký ngay, như trút được gánh nặng. Bà Hoa còn hả hê: “Ly hôn là đúng. Lo/ại đ/àn b/à nh/à qu/ê như cô không xứng với con trai tôi!”.
Ngày phiên tòa ly hôn kết thúc, My bế con gái 3t, một tay kéo chiếc vali nhỏ, một tay lau nước mắt. Phía sau, tiếng chồng cô – Tuấn – vẫn gằn lên đầy gi/ễu c/ợt: “Rời khỏi tôi, mẹ con cô cháo không có mà hú//p đâu. Để xem cô sống được mấy ngày ngoài kia!”. Còn mẹ chồng, bà Hoa – người phụ nữ giàu có và quyền lực trong vùng – khoanh tay đứng nhìn, môi nhếch cười: “Đời tôi chưa từng gặp đ/ứa con dâu nào v/ô ph/úc như cô. Nhà tôi bao đời gia giáo, thế mà dính phải cô g/ái q/uê m/ùa, vừa ngh//èo vừa đ//ẻ con gái. Giờ ly hôn là phước cho nhà tôi đấy!”
My si//ết chặt tay con gái, cố gắng nuốt nước mắt…
5 năm sau…

…5 năm sau, My trở lại thành phố ấy – nơi từng chất đầy nước mắt của cô.
Nhưng lần này, cô không còn là người phụ nữ gầy gò bế con đứng trước tòa án năm nào nữa.
Sau ly hôn, My bế con về quê mẹ đẻ, mở tiệm làm bánh nhỏ mang tên “Mộc An”. Cô miệt mài học thêm, đăng bán online, rồi bất ngờ được một food blogger nổi tiếng review. Từ đó, đơn hàng tới tấp, cô thuê thêm nhân viên, mở thêm chi nhánh. Đến năm thứ năm, “Mộc An Homemade” đã trở thành thương hiệu bánh thủ công có mặt khắp các tỉnh miền Trung.
Con gái cô – bé Nhi – lớn lên khỏe mạnh, lanh lợi và ngoan ngoãn. Mỗi lần nhìn con cười, My lại thấy mọi cố gắng đều xứng đáng.
Chiều hôm ấy, cô được mời dự hội nghị khởi nghiệp do Sở Công thương tổ chức, với tư cách diễn giả khách mời. Khi bước lên sân khấu, trong bộ vest trắng thanh lịch, khán phòng vỗ tay nồng nhiệt. Nhưng giữa hàng ghế khán giả, một gương mặt khiến My sững lại – Tuấn, người chồng cũ.
Anh ta trông tiều tụy, gương mặt hốc hác, đôi mắt thất thần.
Sau buổi lễ, anh ta tiến đến, giọng run rẩy
“My… em khác quá. Anh xin lỗi. Mẹ anh bệnh nặng, còn công ty thì phá sản. Con trai anh… bỏ học rồi. Còn em… em có thể tha thứ cho anh không?”
My mỉm cười, nụ cười dịu mà lạnh:
“Anh từng hỏi tôi ‘rời khỏi anh sống nổi mấy ngày’, giờ thì anh thấy rồi đó — không những tôi sống tốt, mà còn sống hạnh phúc. Chỉ tiếc, anh mất cơ hội được thấy điều đó sớm hơn.”
Ngay lúc đó, bà Hoa – mẹ chồng cũ – được người dìu đến. Nhìn thấy My, bà cúi gằm, giọng khàn khàn:
“Con… tha cho mẹ. Ngày xưa mẹ sai rồi…”
My nhẹ nhàng đáp:
“Con đã tha cho mẹ từ lâu. Nhưng tha thứ không có nghĩa là quay lại.”
Nói rồi, cô cúi xuống nắm tay con gái:
“Đi thôi con, về còn chuẩn bị bánh giao cho khách.”
Hai mẹ con rời đi, dáng cô thẳng, bước chân tự tin giữa ánh hoàng hôn.
Phía sau, Tuấn đứng lặng, đôi mắt rưng rưng nhìn theo — người phụ nữ anh từng coi thường nhất, giờ lại là người mà cả đời anh không bao giờ còn với tới.
Bởi đôi khi, thứ trả thù mạnh mẽ nhất của một người đàn bà bị phản bội không phải là nước mắt, mà là sự thành công lặng lẽ và kiêu hãnh.









Để lại một bình luận