Popular Searches:

#AI

#Audio

#Blog

#Design

#Culture

#Fashion

#Sports

#Entertainment

Lấy chồng 3 năm, đêm nào chồng cũng sang phòng mẹ ngủ, một đêm vợ lé//n nhìn phát hiện sự thật


Ngày mới cưới, Hương cứ nghĩ mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất. Chồng cô – Tuấn – là người đàn ông hiền lành, đi làm chăm chỉ, về nhà thì lặng lẽ, ít nói. Nhưng chỉ sau vài tuần đầu tiên, Hương đã thấy có gì đó bất thường. Đêm nào Tuấn cũng…


Ngày mới cưới, Hương cứ nghĩ mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất. Chồng cô – Tuấn – là người đàn ông hiền lành, đi làm chăm chỉ, về nhà thì lặng lẽ, ít nói. Nhưng chỉ sau vài tuần đầu tiên, Hương đã thấy có gì đó bất thường. Đêm nào Tuấn cũng đợi cô ngủ say, rồi rón rén bước ra khỏi giường, sang phòng mẹ đẻ của anh ở ngay cạnh.

Lúc đầu, Hương tự trấn an rằng anh lo cho mẹ già yếu. Nhưng đêm nào cũng vậy, thậm chí có hôm mưa gió lạnh lẽo, anh vẫn sang ngủ cùng mẹ, mặc cô nằm co ro trong phòng. Cô từng hỏi, anh chỉ đáp: “Mẹ sợ ở một mình ban đêm.”

Ba năm trôi qua, Hương chấp nhận cảnh lạ lùng ấy, nhưng trong lòng ngày càng nặng nề. Cô cảm thấy bản thân giống người dư thừa trong chính ngôi nhà của mình. Nhiều lần mẹ chồng nói bóng gió: “Đàn ông thương mẹ là phúc của con dâu.” Hương chỉ cười gượng, không dám cãi. Ai nghe qua cũng bảo chồng cô có hiếu. Nhưng hiếu tới mức ba năm trời đêm nào cũng ngủ với mẹ thì có gì đó không ổn.

Đêm đó, vì mất ngủ, Hương nằm thao thức đến tận 2h sáng. Cô thấy Tuấn trở dậy như mọi hôm. Lần này, tò mò và bứt rứt dâng lên, cô quyết định lén đi theo. Tắt đèn phòng, hé cửa thật khẽ, Hương nhón chân men dọc hành lang. Tiếng cánh cửa phòng mẹ chồng khép lại. Trái tim Hương đập thình thịch. Cô áp tai nghe ngóng. Bên trong, giọng mẹ chồng vang lên khe khẽ:

“Con lấy thuốc giúp mẹ nhé, mẹ thấy khó chịu quá.”

Rồi giọng Tuấn đáp khẽ: “Vâng, mẹ nằm nghỉ đi.”

Hương nhắm mắt, nuốt nghẹn vào lòng. Cô đẩy hé cửa, thấy Tuấn đang cẩn thận đeo găng tay, thoa thuốc lên lưng mẹ anh. Trên lưng bà có vài vết mẩn đỏ, khiến bà khó chịu và mất ngủ. Hương bưng miệng, nước mắt ứa ra. Cô không ngờ, mẹ chồng vẫn ăn uống, trò chuyện bình thường, chỉ ban ngày luôn mặc áo dài tay kín đáo nên Hương không phát hiện. Bà từng bị ốm trước khi Hương về làm dâu, sức khỏe kém, da dẻ dễ bị dị ứng. Đêm đến, bà khó chịu, Tuấn không nỡ để mẹ tự lo, nên ba năm nay anh mới âm thầm chăm sóc như thế.

“Con xin lỗi vì để mẹ khó chịu thế này…” Tuấn vừa thoa thuốc vừa thở dài.

“Con lấy vợ rồi, đừng để vợ con buồn…” Mẹ anh nói yếu ớt.

“Con biết. Nhưng con thương mẹ, vợ con hiểu mà.”

Hương khụy gối ngoài cửa. Từng giọt nước mắt lăn dài trên má cô. Ba năm qua, cô trách anh vô tâm, trách mẹ chồng giữ con trai, nhưng nào ngờ… Cô lặng lẽ trở về phòng. Sáng hôm sau, khi Tuấn vừa đi làm, Hương mua thuốc bôi dịu nhẹ, khăn mềm, rồi sang phòng mẹ chồng.

“Mẹ để con làm giúp cho. Từ nay, tối con sẽ bôi thuốc, để anh Tuấn ngủ đủ giấc.” Cô nói, giọng run run.

Mẹ chồng rưng rưng nước mắt. Bà nhìn cô thật lâu rồi gật đầu: “Mẹ cảm ơn con.”

Tối đó, lần đầu tiên sau ba năm, Tuấn ngủ trọn vẹn bên cạnh Hương. Anh nắm tay vợ thật chặt, đôi mắt ánh lên sự biết ơn. Hương khẽ nói: “Em xin lỗi vì không hiểu anh sớm hơn.”

Anh chỉ cười, kéo cô vào lòng. Căn phòng nhỏ bỗng ấm áp lạ kỳ. Hương nhận ra, hạnh phúc đôi khi không chỉ là được chồng yêu chiều, mà còn là hiểu và cùng gánh vác những nỗi vất vả, nhọc nhằn mà người đàn ông ấy đang lặng lẽ chịu đựng.

Từ hôm đó, mỗi tối Hương đều chuẩn bị nước ấm, lau người cho mẹ chồng, bôi thuốc để bà dễ chịu hơn. Bà khỏe lên từng ngày, miệng lúc nào cũng nở nụ cười hiền hậu. Còn Tuấn, anh trở thành người chồng đúng nghĩa, luôn dành cho vợ ánh mắt ấm áp, yêu thương. Mọi nghi ngờ tan biến, chỉ còn lại sự trân trọng và thấu hiểu. Hương thầm nghĩ, nếu hôm đó cô không lén nhìn, có lẽ cả đời này cô vẫn mãi sống trong uất ức mà không biết, người đàn ông bên cạnh mình thật sự vĩ đại đến nhường nào.

Vợ được cho 3 căn nhà to, tôi muốn cô ấy bán rẻ cho em trai 1 căn mà cô ta không chịu

Tôi năm nay 42 tuổi, đã kết hôn hơn 14 năm. Vợ tôi là người phụ nữ bên ngoài nhìn vào ai cũng khen là hiền lành, đảm đang, biết vun vén. Quả thực, hơn chục năm chung sống, cô ấy chưa từng làm điều gì khiến gia đình nhỏ của chúng tôi lục đục lớn. Nhưng có một chuyện âm ỉ trong lòng tôi mấy năm nay, càng ngày tôi càng cảm thấy khó chấp nhận: Vợ tôi được thừa kế 3 căn nhà đắt giá từ bố đẻ, nhưng lại không chịu chia sẻ gì với gia đình chồng, đặc biệt là em trai tôi – người đang phải sống trong căn phòng trọ chật hẹp, lụp xụp.

Tôi xuất thân trong một gia đình bình thường. Bố mẹ buôn bán nhỏ, hai anh em tôi từ nhỏ đã quen với cảnh thiếu thốn. Tôi là con cả, lập gia đình trước, đi làm rồi cũng ra riêng. Em trai kém tôi 5 tuổi, sức khỏe không tốt, công việc cũng bấp bênh nên đến nay vẫn chưa mua nổi chỗ ở tử tế. Nó phải thuê một căn hộ chung cư kiểu cũ xấu xí, diện tích nhỏ, nội thất sơ sài.

Mỗi lần sang chơi, nhìn cảnh em mình sống như thế, lòng tôi không khỏi xót xa. Trong khi đó, vợ tôi lại thuộc diện “con nhà giàu ngầm”. Lúc mới cưới, tôi cũng không ngờ bên ngoại dư dả đến vậy. Bố mẹ vợ làm ăn phát đạt, đầu tư sớm vào bất động sản. Sau khi họ ly hôn và chia tài sản, hai ông bà đều nắm giữ nhiều nhà đất. Bố vợ mất, vợ tôi được thừa kế hẳn 3 căn nhà ở Hà Nội, căn tệ nhất bây giờ cũng có giá mười mấy tỷ đồng.

Hiện tại, cô ấy đang cho thuê cả ba căn, thu nhập hàng tháng từ đó gấp mấy lần lương của tôi. Xót em sống khổ so với anh chị, tôi đã nhiều lần nói chuyện với vợ, gợi ý cô ấy nhượng lại cho em một căn với giá hữu nghị, cho trả góp dần dần, căn nhỏ nhất, giá trị thấp nhất cũng được.

“Nhà mình dư giả như thế, trong khi thằng T. đang khổ sở, mình làm anh chị sao có thể hưởng phúc một mình. Dù sao với hai căn còn lại, vợ chồng mình cũng sống sung túc cả đời, đủ cho hai đứa con sau này có chỗ ở”, tôi bàn, nghĩ rằng điều này hợp tình hợp lý, vợ hẳn sẽ đồng ý vì cô ấy là người phụ nữ rất hiểu chuyện. Tôi không ngờ vợ lại từ chối. Cô ấy bảo em trai tôi cần tự lập, chú ấy còn trẻ, còn thời gian phấn đấu và rồi sẽ mua được nhà, rằng bao nhiêu thanh niên thậm chí còn không được như chú ấy, rằng mức sống như em tôi cũng là trung bình chứ không phải là khổ nên không cần anh chị giúp… Khi tôi cố thuyết phục, vợ nói thẳng: “Đó là tài sản bố để lại cho em, anh không nên can thiệp về cách em sử dụng. Anh em kiến giả nhất phận, mỗi người đều có phúc phận riêng, chẳng lẽ em phải lo hết cho người nhà của anh?”.

Đỉnh điểm là hôm đó — ngày sinh nhật mẹ tôi. Cả đại gia đình tụ tập đông đủ, em trai cũng có mặt, gương mặt vẫn hốc hác sau những ca tăng ca đêm ở xưởng. Trong bữa cơm, mẹ tôi chép miệng:
– “Giá mà thằng T. có một căn nhà ổn ổn thì chị em mới yên lòng… Cũng khổ, thằng anh sung sướng mà thằng em long đong mãi không ngóc lên được.”

Câu nói tưởng như vô hại, nhưng lại như mồi lửa đốt bùng sự ấm ức trong tôi bao năm nay. Trước mặt mọi người, tôi nói thẳng với vợ:
– “Anh chỉ xin em một căn thôi. Ba căn nhà bố để lại, em giữ lấy hai căn cũng quá đủ rồi. Căn nhỏ nhất bán rẻ lại cho T., coi như anh chị giúp nó dựng vợ gả chồng, cũng là tích đức cho con cái mình sau này.”

Vợ tôi đặt đũa xuống, nhìn tôi rất bình tĩnh, nhưng giọng cứng rắn:
– “Anh đang nói như thể em có nghĩa vụ phải nuôi cả nhà anh vậy. Em không làm từ thiện, cũng không có trách nhiệm chia tài sản bố mẹ em cho người khác. Anh T. là em trai anh, không phải em.”

Cả bàn ăn im phăng phắc. Mẹ tôi nghẹn lời, em trai tôi cúi đầu ngượng ngùng, còn tôi cảm giác mình bị một cú tát giữa mặt. Từ một người chồng, tôi bị biến thành một kẻ “tham lam” trước gia đình.

Tối hôm ấy, chúng tôi cãi nhau to. Tôi nói những lời mà sau này nhớ lại còn thấy xót:
– “Nếu ngày xưa biết em ích kỷ như vậy, anh đã không cưới em!”

Vợ tôi nhìn tôi thật lâu, rồi nhẹ nhàng nhưng dứt khoát:
– “Anh nhầm rồi. Em không ích kỷ, em chỉ biết rõ giới hạn giữa vợ chồng và anh em. Em đã luôn yêu thương, chăm sóc gia đình này hết lòng. Nhưng yêu thương không có nghĩa là phải hi sinh tài sản bố mẹ em để ‘làm đẹp lòng’ anh. Nếu vì điều đó mà anh không chịu nổi, có lẽ chúng ta đã đi đến cuối con đường.”

Lần đầu tiên sau 14 năm, cô ấy chủ động thu dọn hành lý, dọn sang một căn nhà khác — căn nhà mang tên cô ấy, tài sản cô ấy. Tôi nhìn quanh căn hộ mình đang sống, chua chát nhận ra: căn nhà này cũng đứng tên vợ. Tôi chẳng có gì ngoài hai bàn tay trắng.

Hai tháng sau, tòa xử ly hôn. Không nước mắt, không hận thù. Chỉ có một thực tế rõ ràng: tôi mất vợ, mất nhà, và mất luôn cảm giác “quyền quyết định” mà tôi từng tưởng mình có.

Em trai tôi vẫn tiếp tục thuê phòng trọ, còn tôi phải ra thuê riêng một căn hộ nhỏ. Trong những đêm ngồi một mình, tôi mới thấm thía một điều: suốt bao năm, tôi đã coi tài sản của vợ là “của chung” mà quên mất, hôn nhân không phải là tấm vé để mặc nhiên đòi hỏi.

Còn vợ cũ của tôi — cô ấy vẫn bình thản sống cuộc đời của mình, lo cho hai con, làm từ thiện, chăm mẹ già. Cô ấy chẳng thiếu gì, cũng chẳng cần tôi phải “thay đổi quan điểm”. Người có sai, hóa ra là tôi.

Cái kết xứng đáng nhất cho tôi, là sự trống rỗng khi đánh mất một người phụ nữ đã cho tôi 14 năm yên bình, chỉ vì tôi mang lòng tham khoác áo “nghĩa vụ gia đình”.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *