Tôi lấy chồng tròn 5 năm. 5 năm ấy, tôi ở nhà, sinh cho anh hai con trai, một con gái, chăm lo chu toàn từng bữa ăn, giấc ngủ. Khi mẹ chồng ngã bệnh, nằm liệt giường suốt hai năm, tôi là người duy nhất bên bà — lau người, đút cháo, thay từng miếng tã. Chưa một lần tôi than mệt, chỉ mong bà sống lâu để thấy các cháu trưởng thành.
Tôi nghĩ, chỉ cần yêu thương, nhẫn nhịn và hi sinh, tôi sẽ được trân trọng. Nhưng đời không như mơ.
Chồng tôi làm nghề lái xe tải xuyên tỉnh. Từ ngày anh mua được chiếc xe riêng, thời gian ở nhà cứ ít dần. Lúc đầu anh còn gọi điện về hỏi han, dần dà chỉ còn vài tin nhắn cụt ngủn: “Anh bận.” “Đang lái.” “Đừng làm phiền.”
Rồi anh đòi ngủ riêng.
Anh bảo mệt, cần yên tĩnh. Nhưng tôi biết, không phải vì mệt, mà vì có một người khác.
Tin như sét đánh: anh có nhân tình, lại còn một đứa con gái hai tuổi.
Thế là hiểu, vì sao dạo này anh luôn chì chiết tôi:
– Cô ở nhà ăn bám, chẳng làm ra tiền, tháng nào tôi đưa 10 triệu cũng hết, 20 triệu cũng sạch!
Tôi cắn răng đáp:
– Tiền đó nuôi mẹ, nuôi con anh, chứ tôi có mua được cái gì cho bản thân đâu.
Anh chỉ hừ lạnh, quay lưng.
Đỉnh điểm là tuần trước, anh đi suốt, không một cuộc gọi. Tôi sốt ruột, gọi cho anh thì một giọng phụ nữ lạ bắt máy:
– Anh đang ngủ, đừng làm phiền.
Tim tôi như bị bóp nghẹt. Tôi ngồi thẫn thờ, tay run lên, mồ hôi lạnh rịn khắp người. Cả đêm không chợp mắt.
Sáng hôm sau, tôi nhắn cho anh:
Nếu 10 giờ tối nay anh không về, thì đừng trách tôi làm điều gì đó anh không ngờ tới.
10 giờ… 11 giờ… nhà vẫn trống.
Tôi đứng dậy, quyết định làm điều mà một người đàn bà nào cũng nên làm khi đã bị đẩy đến tận cùng.
Tôi xin lỗi mẹ chồng đang nằm liệt giường, cúi đầu hôn lên trán bà:
– Con xin lỗi mẹ, con không thể gồng được nữa.

Tôi gọi taxi, bế con gái, dắt hai đứa con trai, dìu mẹ chồng ra xe. Địa chỉ tôi đến — nhà của nhân tình chồng.
Vừa đến nơi, anh chạy ào ra, mặt biến sắc:
– Cô bị điên à? Đưa mẹ và các con tôi đến đây làm gì?
Tôi nhìn anh, giọng bình tĩnh đến lạ:
– Không, tôi không điên. Anh muốn người khác lo cho mẹ, cho con thì tôi nhường. Tôi hết sức rồi. Anh hỏi xem cô ta có chịu làm nhiệm vụ mà tôi đã làm suốt 5 năm qua không.
Người phụ nữ kia đứng phía sau, mặt tái xanh, lắp bắp:
– Chị… chị ơi, em xin lỗi. Con bé… con gái em không phải con của chồng chị đâu. Em chỉ… nói dối để kiếm ít tiền chu cấp thôi. Em sợ bị đuổi việc, nên nói dối anh ấy là con anh để anh thương.
Cả không gian im phăng phắc.
Chồng tôi chết lặng, còn tôi khẽ mỉm cười — nụ cười đắng hơn muối biển.
Tôi nói khẽ:
– Không cần xin lỗi. Cảm ơn cô, nhờ cô tôi mới biết mình đáng giá đến đâu.
Tôi quay sang anh, ánh mắt lạnh lùng:
– Anh ở lại mà “ngủ” cho yên, tôi về lo cho cuộc đời mình. Từ giờ, mẹ và các con không còn là trách nhiệm của tôi, mà là của anh.
Rồi tôi nắm tay ba đứa trẻ, dìu mẹ chồng quay ra xe.
Lần đầu tiên sau nhiều năm, tôi thấy lòng nhẹ nhõm đến lạ.
Tôi không còn là người đàn bà cam chịu nữa.
Tôi là một người mẹ, một người phụ nữ biết tự thương mình.









Để lại một bình luận