Mẹ tôi có nỗi lo suốt mười năm nay: “Con trai bốn mươi tuổi đầu rồi, không lấy vợ sớm thì ở vậy suốt đời à?”. Cái khu phố nhỏ này, người ta nhìn tôi – một anh thợ sửa điện nước, da ngăm, ít nói, chẳng đẹp trai – ai cũng lắc đầu: “Khó lấy vợ lắm.” Tôi cũng quen với sự cô độc, cho đến một ngày, mẹ tôi bảo:
“Ở đầu ngõ có con bé rửa bát thuê, hiền lắm. Nó có con riêng ba tuổi, nhưng ngoan. Lấy nó đi, đừng kén nữa.”. Tôi im. Không yêu, nhưng thương mẹ già. Nhà chỉ có mỗi 2 mẹ con. Thôi thì cưới, coi như trọn đạo làm con.
Đám cưới được chuẩn bị đơn giản – mẹ tôi mừng lắm, khoe khắp xóm: “Con dâu tôi tuy nghèo nhưng biết điều, chịu thương chịu khó.”
Hôm rước dâu, trời nắng chang chang. Tôi mặc bộ vest thuê, tay run run cầm bó hoa cưới. Cả đoàn xe dừng trước căn nhà cấp 4 cũ. Mẹ tôi cứ thắc mắc hôm đến nói chuyện người lớn rồi cả hôm nay đón dâu chẳng thấy em bé 3 tuổi con cô dâu đâu cả. Bình thường trước vợ tôi đi rửa bát thuê em bé đó theo không rời bước. Mẹ tôi lại bảo có lẽ người ta đưa em bé đi chỗ khác để nhà trai đỡ dị nghị, thôi thì mẹ tôi cũng đỡ khó xử.
Tôi đứng ngoài sân, lòng nặng trĩu, chẳng biết cuộc hôn nhân này sẽ đi đến đâu. Nhưng khi tiếng nhạc cưới vang lên, cô dâu bước xuống từ cầu thang, tôi nghe tiếng “rầm” phía sau – mẹ tôi ngã lăn ra đất.
Mọi người hốt hoảng. Tôi quay lại, chỉ kịp thấy mẹ há hốc miệng, tay run run chỉ về phía trước.
Còn tôi – người vừa đỡ mẹ – cũng đứng chết lặng, đôi chân như nhũn ra, quần ướt sũng vì mồ hôi lạnh toát.
Bởi cô dâu bước xuống khác hẳn hình ảnh tôi từng thấy nơi quán bún nhỏ đầu ngõ: Không còn chiếc áo rách, không còn đôi dép nhựa. Thay vào đó là tà áo cưới trắng tinh, và cả cổ, cả tay, cả tóc cô đều lấp lánh vàng – vàng nhiều đến mức ánh nắng hắt lại chói cả mắt.
Họ hàng nhà tôi rì rầm: “Trời đất… con bé rửa bát mà nhà giàu vậy sao?”. Họ nhà gái thì cũng ố, á không kém: “Hóa ra nhà này giàu ngầm à, con gái không lấy chồng thì cấm ai biết nhà ấy nhiều vàng như thế”….
Rồi cha mẹ vợ bước ra. Họ mặc sang trọng, dáng điềm đạm, nở nụ cười hiền lành: “Chào thông gia. Hôm nay cho con gái nhà tôi về làm dâu nhà bà.”
“Dạ” – Mẹ tôi nhẹ nhàng. Bỗng đứa bé 3 tuổi bất ngờ chạy ra níu chặt váy cô dâu, giọng nũng nịu.
- Cho em theo với…
Cả họ nhà tôi tròn mắt vì đâu có ai biết việc cô dâu đã có con đâu. Nhưng đúng lúc này mẹ cô dâu cất lời:
- Đây là con gái út nhà tôi đấy ạ, nó quý chị nên chị đi đâu cũng theo. Hè vừa rồi chị nó ra nhà bác họ rửa bát giúp cho quán bút của bác đông khách quá, thế là em cũng đi theo chị luôn….
Ối trời ơi hóa ra là thế. Hôm ấy, đám cưới diễn ra trong niềm hân hoan tột cùng. Cứ tưởng cưới đại cho có vợ để mẹ vui ai ngờ tôi được luôn cô vợ vừa xinh, vừa ngoan lại có điều kiện. Đấy đừng nghĩ 40 tuổi là ế, lấy muộn hóa ra lại hay mọi người ạ.









Để lại một bình luận