Vợ anh Hưng – chị Lan – mất mới được 5 ngày. Mùi nhang còn quẩn quanh trong nhà, bàn thờ vẫn nghi ngút khói. Người đến viếng chưa kịp rời hết, anh đã dẫn về một cô gái trẻ, nói là “bảo mẫu” để trông con.
Cô gái tên Vy, dáng người nhỏ nhắn, ăn mặc tươm tất, nhưng ai cũng nhận ra ánh mắt né tránh của cô khi bước vào nhà. Mẹ anh Hưng giật mình:
– Giờ này còn thuê bảo mẫu làm gì, con chưa kịp hết tang vợ mà!
Hưng lạnh lùng đáp:
– Con chỉ muốn con trai có người chăm, mẹ đừng suy diễn.
Nhưng ai cũng hiểu, Vy không phải bảo mẫu. Cô là người mà anh Hưng quen lén lút suốt gần một năm nay – khi vợ anh còn đang nằm viện điều trị ung thư.
Đêm đó, cả nhà ăn cơm. Căn bàn thiếu một người, nhưng Vy lại cười nói như chẳng có chuyện gì. Thằng bé cu Bảo – con trai 5 tuổi của Hưng – chỉ im lặng, tay ôm chặt con gấu bông cũ. Nó không ăn, chỉ nhìn trân trân vào chỗ mẹ từng ngồi.
Ăn xong, nó lặng lẽ chạy vào phòng mẹ, rồi trở ra, cầm một phong bì đã cũ, dúi vào tay bố:
– Mẹ bảo… nếu bố dẫn “cô đó” về nhà, thì con phải đưa cho bố cái này.
Hưng chết lặng. Anh run run mở phong bì ra. Bên trong là một tờ giấy viết bằng nét chữ quen thuộc, có lẽ được viết khi Lan còn nằm viện:
“Anh Hưng,
Em biết, có thể một ngày nào đó em sẽ rời khỏi thế gian này trước anh.
Em chỉ mong, khi ấy anh đừng vội đưa ai khác về nhà – ít nhất là trong 100 ngày.
Con còn nhỏ, nó chưa hiểu thế nào là chết, nó chỉ nghĩ mẹ đi ngủ rất lâu.
Hãy để nó nguôi đi, đừng để nó nhìn thấy người khác ngồi vào chỗ em, nằm lên chiếc giường mà hai ta từng chia sẻ.Và… nếu anh còn giữ chút thương xót cho em, đừng để Vy bước vào nhà – cô ấy không hề giấu nổi ánh mắt khi nhìn anh, và em đã biết tất cả.”
Tay Hưng run bắn. Vy tái mặt. Căn phòng im phăng phắc.
Anh đọc tiếp:
“Em không trách anh, chỉ buồn.
Bởi khi em chống chọi từng cơn đau, anh lại đang cười bên người khác.
Nhưng em vẫn yêu anh – vì anh là cha của con em.
Em viết những dòng này không phải để nguyền rủa, mà để nhắc anh:
Có những điều, nếu anh làm, con sẽ mang tổn thương cả đời.Nếu anh vẫn chọn cô ấy, thì ít nhất hãy đợi em đi được trọn 49 ngày.
Khi đó, em sẽ không còn vấn vương nữa.”
Một giọt nước rơi xuống tờ giấy – không biết là của Hưng hay cu Bảo.
Vy vội đứng dậy, mặt cắt không còn giọt máu:
– Em… em xin lỗi. Em không biết chị ấy…
Cô lắp bắp, thu vội đồ rồi chạy ra khỏi nhà.
Còn Hưng, anh ngồi sụp xuống, hai tay run rẩy chạm lên dòng chữ cuối cùng:
“Nếu một ngày anh thấy gió thổi ngang qua vai, đừng sợ.
Đó là em, đang về… để xem anh có giữ lời hứa không.”
Đúng lúc đó, một cơn gió lạ lùa qua, thổi tắt ngọn nến trên bàn thờ.
Tiếng chuông gió ngoài hiên khẽ leng keng, hệt như giọng Lan gọi năm nào:
– Anh Hưng ơi, cơm nguội rồi kìa…
Anh bật khóc, quỳ sụp trước di ảnh vợ.
Cu Bảo tiến lại, khẽ đặt con gấu bông lên bàn thờ:
– Mẹ ơi, con làm đúng lời mẹ dặn rồi nhé.
Đêm ấy, hàng xóm bảo nghe tiếng ai đó khóc nức nở suốt trong nhà, xen lẫn tiếng ru con khe khẽ. Nhưng hôm sau, chỉ thấy Hưng ngồi thất thần, trên tay vẫn cầm phong bì ướt nhòe nước mắt, thì thầm mãi một câu:
“Anh xin lỗi… Lan ơi, anh xin lỗi…”









Để lại một bình luận