Tôi năm nay sáu mươi, có một cô con gái duy nhất – Hạnh – 35 tuổi. Sau khi Hạnh được 2t thì bố con bé cũng bỏ đi theo người đàn bà khác. Cũng vì ông ấy chê tôi không biết đẻ, đẻ con gái nhưng chẳng có nét con gái gì cả. Ông ấy sợ những đứa sau cũng x…ấu như Hạnh.
Vì chỉ còn mình con bé nên tình cảm tiền bạc tôi dành hết cho con. Tôi cho con học hành tử tế, con bé cũng rất thông minh. Những tưởng sau tương lai nó cũng khá. Ai ngờ đi làm bao năm nhưng giờ lương tháng của con chưa nổi 5 triệu. Tất cả cũng vì cái tính khí không giống ai của nó. Chả công ty nào nó làm được lâu. Đi làm về đến nhà lại ôm mèo và điện thoại.
Mười năm nay, tôi làm mẹ mà lo phát sốt. Giục con lấy chồng, con chỉ cười nhạt: “Con chỉ lấy người 30 tuổi, có nhà riêng, có xe, thu nhập trên 100 triệu/tháng thôi mẹ ạ.” Tôi sốc toàn tập. Trời ơi, gái 35, lương bèo, đòi cưới “bạch mã hoàng tử”? Tôi mắng: “Con nói thật hay đùa? Ở cái đất này người như thế họ toàn cưới hotgirl đâu đến lượt con!”
Nó vẫn bình thản: “Không sao, con tin sẽ gặp đúng người của con.” Nghe mà tôi chỉ biết lắc đầu. Từ đó bỏ luôn việc giục cưới, coi như con ế cũng được, miễn bình yên.
Một chiều cuối tuần, nó bất ngờ dắt về nhà một chàng trai trẻ – cao ráo, lịch lãm, nói năng đĩnh đạc. Giới thiệu: “Mẹ ơi, đây là Tuấn – bạn trai con.” Tôi nhìn kỹ, đúng kiểu “soái ca” mà con từng mô tả. Cậu ta tầm 30 tuổi, lái ô tô riêng, ăn nói lễ phép, và trong câu chuyện vô tình tiết lộ… lương tháng hơn 100 triệu.
Tôi sững sờ, rồi mừng như bắt được vàng. “Trời thương con gái mình rồi!” – tôi thầm nghĩ. Chỉ sau một tuần, Tuấn chủ động xin cưới. Tôi mừng rỡ, tổ chức linh đình. Cả xóm đến dự, ai cũng khen con rể đẹp trai, phong độ, lại chiều vợ ra mặt. Không ngờ cô dâu xấu thế mà lại lấy được chồng cực phẩm.
Tôi nhìn con gái trong váy cưới, rạng rỡ như chưa từng thấy, lòng vừa hạnh phúc vừa tự hào.
Ai ngờ… chuyện tày đình lại xảy ra ngay đêm tân hôn.
Tôi vẫn nhớ, tối hôm ấy, sau tiệc cưới, cả họ về nghỉ trong căn biệt thự thuê sang trọng.
Khoảng 11 giờ đêm, tôi đang dọn dẹp đồ để mai về nhà cùng mọi người thì nghe tiếng con gái hét thất thanh từ phòng tân hôn: “Mẹ ơi!!!”
Tôi hốt hoảng chạy lên. Cửa phòng mở toang, Tuấn ngồi gục dưới đất, còn Hạnh thì run lẩy bẩy, tay cầm một xấp giấy. Tôi tưởng cậu ta làm gì con gái mình, liền quát lớn: “Có chuyện gì vậy hả?!” Hạnh đưa tờ giấy cho tôi, giọng nghẹn: “Mẹ… anh ấy… không phải người bình thường…”.
Tôi nhìn xuống – giấy xét nghiệm, hồ sơ y tế. Trong đó ghi rõ: “Trần Minh Tuấn – chẩn đoán: vô sinh vĩnh viễn do di chứng tai nạn, thần kinh cũng bị ảnh hưởng nặng….” Tôi sững người. Hóa ra đây là lý do trong đám cưới con rể rất ít nói, nhiều lúc tự cười một mình. Còn hôm lần đầu anh ta đến nhà tôi thì có bạn anh ta đi cùng, nên hầu như toàn bạn đỡ lời cho.
Cả phòng im phăng phắc. Tôi ngồi thụp xuống ghế, tim như có ai bóp nghẹt. Sau một hồi im lặng, chính Hạnh là người bước lại, nắm tay Tuấn, nước mắt lăn dài: “Mấy năm qua người ta chê em xấu, chê em ế, chê em dở dở hâm hâm… chỉ có anh là nhìn em như một người phụ nữ xứng đáng được yêu đồng ý cưới em. Thôi thì…”
Rồi Hạnh quay sang tôi, giọng rắn rỏi: “Mẹ ạ, trước giờ mẹ sợ con ế, nhưng con thấy ế còn hơn lấy nhầm người. Còn bây giờ, con tìm được đúng người, thì con chấp nhận mọi thứ, kể cả việc anh ấy không thể có con hay sức khỏe anh ấy sa sút….”
Tuấn quỳ xuống, nắm tay vợ: “Anh hứa, cả đời này chỉ có em là gia đình của anh.”
Tôi nhìn hai đứa, nghẹn họng. Đêm tân hôn ấy, thay vì là khởi đầu nồng nàn, lại là đêm của nước mắt, nhưng cũng là đêm của sự thật và lòng tin.








Để lại một bình luận