Popular Searches:

#AI

#Audio

#Blog

#Design

#Culture

#Fashion

#Sports

#Entertainment

Ông lão 70 t;/uổi đầu rụ;/ng hết tóc vẫn vung 15 tỷ cưới vợ trẻ xinh như hoa hậu, ai ngờ đêm độ-/ng p-h’ò ng chưa kịp gì đã bị gọi là


Ông Tư Hòa – đại gia gốc Hoa ở Sài Gòn, 70 tuổi, vợ m/ất sớm, con cái đi định cư nước ngoài hết. Gần chục năm nay, ông sống một mình trong căn biệt thự hơn 50 tỷ, tiền vàng đầy két, sổ đỏ xếp lớp trong ngăn tủ gỗ lim cổ. Một ngày,…


Ông Tư Hòa – đại gia gốc Hoa ở Sài Gòn, 70 tuổi, vợ m/ất sớm, con cái đi định cư nước ngoài hết. Gần chục năm nay, ông sống một mình trong căn biệt thự hơn 50 tỷ, tiền vàng đầy két, sổ đỏ xếp lớp trong ngăn tủ gỗ lim cổ.

Một ngày, ông tình cờ gặp Hân – cô gái 20 tu;/ổi, xinh như hoa hậu, m-ồ c’/ôi cha mẹ từ nhỏ, làm nhân viên trong sp-a cao cấp. Gương mặt phúc hậu, giọng nói ngọt như đường mía, và điều ông Tư thích nhất: Hân… rất biết nghe lời.

Chỉ sau 2 tháng tìm hiểu, ông Tư quyết cưới Hân làm vợ.

Đám cưới hoành tráng 15 tỷ. Váy cưới dát đá quý, xe rước dâu là Bentley mạ vàng, khách mời toàn giới doanh nhân và chính khách.

Người ta bảo ông lão hết thời “trúng số”. Nhưng ông Tư thì nghĩ khác:

“Tôi có tiền. Tôi xứng đáng được hưởng cái đẹp nốt phần đời còn lại.”

Tối tân hô/n, sau tiệc rượu linh đình, ông Tư nằm trên giường trải đầy cánh hồng, nín thở chờ tiếng cửa phòng mở. Hân bước vào, thắp nến, gương mặt mỉm cười đầy ẩn ý.

Nhưng trước khi ông kịp nắm lấy tay cô, thì Hân nhìn thẳng vào mắt ông và nói:

“Bố à, con xin lỗi…”

Ông Tư ngớ người, chưa kịp hiểu chuyện gì thì tiếng gõ cửa dồn dập vang lên. Công an và đại diện viện kiểm sát ập vào.

Lúc ấy, ông Tư mới bàng hoàng nhận ra…toàn bộ tài sản của ông đã bị tịch thu ngay trong đêm cưới, và lý do khiến ông chết sững: Hân không phải là “vợ trẻ yêu quý” như ông tưởng, mà là

đại diện pháp lý của một vụ kiện tranh chấp tài sản trước đó, do các con ông uỷ quyền giải quyết.

Công an và cán bộ viện kiểm sát lập tức niêm phong két sắt, sổ đỏ, vàng bạc, và tài sản giá trị trong biệt thự. Hân đứng bên cạnh, gương mặt nghiêm túc nhưng điềm tĩnh, giải thích:

– “Ông Tư, toàn bộ tài sản đang nằm trong diện tranh chấp hợp pháp. Việc cưới hỏi, tặng quà hay bất cứ cam kết nào đều không thay đổi quyền lợi pháp lý của các bên liên quan.”

Ông Tư lặng người, cảm giác vừa bàng hoàng vừa sững sờ, nhận ra rằng đêm tân hôn không phải là khoảnh khắc hạnh phúc mà là cú sốc pháp lý chưa từng nghĩ tới

.

Các nhân viên pháp luật thu giữ giấy tờ, khóa két sắt, và lập biên bản niêm phong toàn bộ tài sản. Hân đứng cạnh, ánh mắt lạnh lùng:

– “Tôi chỉ thực hiện nhiệm vụ được uỷ quyền. Không ai có quyền qua mặt pháp luật, kể cả ông.”

Cả khách mời, nhân viên và ông Tư đều sững sờ, chứng kiến cảnh tượng chưa từng có:

từ người đàn ông giàu có nhất buổi tối trước, giờ trở thành người mất toàn bộ quyền kiểm soát tài sản chỉ trong vài phút.

Ông Tư ngồi xuống giường, tay run rẩy, mắt nhìn Hân và các cán bộ, nhận ra rằng

sự giàu có, quyền lực hay vẻ ngoài sang trọng không thể bảo vệ ông trước pháp luật và những kế hoạch được chuẩn bị từ trước.

Từ đó, nhà hàng làm ăn phất lên, ai ph;;á bỏ đều gặp chuyện chẳng lành

Nhà hàng “Tân Phúc” của vợ chồng tôi mở được hơn mười năm, nằm ngay mặt phố lớn, khách ra vào tấp nập. Nhưng lạ thay, suốt mấy tháng gần đây, việc kinh doanh bỗng lao dốc. Nhân viên xin nghỉ liên tục, khách đặt tiệc hủy giữa chừng, đồ ăn bị chê nhạt, còn bản thân tôi – chủ quán – thì đêm nào cũng mơ thấy một người đàn ông tóc bạc, ngồi ngay cửa, lẩm bẩm:

“Trả lại… chỗ của tôi…”

Tôi thức dậy trong mồ hôi lạnh. Ban đầu nghĩ chỉ là do áp lực, nhưng càng ngày mọi thứ càng kỳ dị.

Trước cửa nhà hàng, có một hòn đá to bằng cái nồi, hình thù lạ lẫm như gương mặt người già. Từ ngày mua lại mặt bằng này, tôi đã định bỏ nó đi, nhưng vợ tôi ngăn:
– Đừng động vào, người ta bảo chủ cũ đặt nó để “trấn trạch”.

Tôi cười khẩy:
– Trấn trạch gì, mê tín! Nó chắn ngay lối ra vào, nhìn chướng mắt lắm.


Chiều hôm đó, khi xe chở hàng tới, tài xế vấp phải hòn đá rồi ngã trẹo chân. Quá bực, tôi lấy búa đập mạnh, hét lên:
– Thứ đá vô tri này, xem còn chặn được ai!

Một tiếng “rắc” vang lên. Hòn đá nứt đôi, giữa lòng nó lộ ra thứ bột trắng xóa như tro. Tôi vội vàng quét dọn, chẳng nghĩ gì thêm.

Nhưng tối đó, mọi chuyện bắt đầu… khác thường.

Khi nhà hàng đóng cửa, hệ thống đèn nhấp nháy liên tục. Một nhân viên bưng khay ra, ngã nhào mà không hiểu vì sao. Trong kho, có tiếng bước chân lê lết dù không ai ở đó.

Vợ tôi sợ hãi, bảo:
– Hay mình kiểm tra camera đi, anh.

Tôi bật màn hình. Và ngay giây đầu tiên, tôi chết lặng.

Trên màn hình, một bóng người già mặc áo nâu cũ ngồi ngay cửa – đúng chỗ hòn đá từng nằm.
Ông ta cúi đầu, hai tay run run nhặt từng mảnh vỡ, miệng mấp máy:

“Đau… đau quá… ai lấy chỗ của ta rồi…”

Vợ tôi òa khóc, còn tôi tê dại. Rõ ràng camera thu hình trong không gian trống, nhưng vẫn hiện lên hình bóng đó – mờ ảo mà thật đến rợn người.


Sáng hôm sau, tôi tìm gặp cụ Tư – người trông coi khu phố, cũng là chủ cũ của ngôi nhà. Nghe chuyện, cụ thở dài:
– Tôi đã dặn bao đời rồi, không ai được động vào hòn đá ấy. Dưới đó chôn tro cốt của ông Hải – người thợ bếp đầu tiên của nhà hàng này.

Tôi há hốc:
– Tro cốt? Sao lại chôn trước cửa?

Cụ Tư kể:

“Hồi ấy, ông Hải gắn bó cả đời với bếp, coi nơi này là nhà. Khi mất, không có thân nhân, chủ cũ thương tình, hỏa táng rồi đặt tro trong hòn đá, coi như cho ông ‘ở lại trông quán’. Từ đó, nhà hàng làm ăn phất lên. Ai phá bỏ, đều gặp chuyện chẳng lành.”

Tôi rụng rời.


Đêm ấy, tôi không dám ngủ. Trong mơ, ông già lại hiện về, giọng nghẹn:
– Tôi chỉ muốn ở lại để nấu ăn cho mọi người… sao lại đập tôi đi?

Tôi bật dậy, tim đập loạn. Ngay hôm sau, tôi nhờ người thu lại tro vụn trong hòn đá, đặt vào bình mới, mang ra nghĩa trang gần đó an táng tử tế, khấn khứa:
– Nếu thật sự có linh hồn, xin ông yên nghỉ. Tôi xin lỗi vì đã xúc phạm.

Từ hôm ấy, mọi chuyện kỳ lạ chấm dứt. Nhà hàng dần đông khách trở lại, nhân viên hòa thuận, tôi ngủ cũng yên.


Một tháng sau, trong lúc dọn tủ cũ, tôi phát hiện một phong bì nát. Bên trong là bức thư viết bằng nét chữ run run:

“Nếu ai đọc được, xin đừng quên tôi. Tôi từng là đầu bếp của quán, đã nấu ở đây hơn 30 năm. Cả đời tôi không có nhà, nên ước được ở lại nơi bếp này, nghe mùi thức ăn, nghe tiếng người. Nếu sau này ai xây mới, xin đừng vứt tro tôi đi, vì đó là nơi duy nhất tôi thuộc về.”

Tôi đọc mà mắt nhòe đi. Hóa ra, người mà tôi cho là “oan hồn” chỉ là một linh hồn cô độc, muốn ở lại nơi mình gắn bó.


Khi nhà hàng kỷ niệm 15 năm hoạt động, tôi làm một tấm bia nhỏ đặt ở góc bếp, khắc dòng chữ:

“Tưởng nhớ đầu bếp quá cố – người đã để lại hương vị và lòng trung thực cho quán.”

Từ đó, mỗi khi nấu món gì mới, tôi đều đặt trước bia một bát nhỏ, coi như mời ông ăn cùng.

Vợ tôi bảo:
– Lạ thật, từ ngày anh làm vậy, món ăn của quán ngon hơn hẳn. Khách ai cũng khen “vị như có hồn.”

Tôi chỉ cười, trong lòng nhẹ nhõm.


Có những bi kịch không đến từ ma quỷ, mà đến từ sự vô tâm của con người – khi ta quên mất rằng, ngay cả những thứ tưởng vô tri cũng từng gắn bó với ký ức, với linh hồn ai đó.

Đập vỡ một hòn đá không đáng sợ, đáng sợ là khi ta đập nát lòng kính trọng dành cho quá khứ.

Và từ đó, tôi luôn dạy nhân viên một điều:
– Đừng coi nhà hàng chỉ là nơi kiếm sống. Với người khác, nó có thể là cả một cuộc đời.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *