Chiều buông, mưa lất phất rơi. Căn nhà nhỏ từng đầy ắp tiếng cười giờ chỉ còn vang lên âm thanh lộp độp trên mái tôn. Ba ngày trôi qua kể từ khi Linh – người vợ hiền lành, tận tụy – ra đi sau cơn bạo bệnh. Mùi hương hoa cúc và nến tang vẫn còn phảng phất khắp nơi.
Khải ngồi lặng trong phòng khách, mắt dán vào bức di ảnh của vợ. Gương mặt ấy – hiền hậu mà xa xăm – dường như vẫn dõi theo anh. Bỗng, tiếng cười khúc khích của một cô gái trẻ phá tan không khí tĩnh lặng. Là Trâm – nhân tình của Khải.
Anh đưa cô ta về nhà, bình thản giới thiệu: “Đây là bảo mẫu mới, sẽ giúp chăm thằng Nam”.
Người thân bên ngoại của Linh nghe mà lòng se thắt, nhưng chẳng ai dám nói. Họ biết Khải là kẻ lạnh lùng, thực dụng. Trong lễ tang, anh chỉ rơi đúng ba giọt nước mắt, rồi hôm sau đã gọi cho Trâm.
Trâm mới ngoài hai mươi, trẻ trung và sành điệu. Cô đi lại trong nhà với vẻ tự nhiên đến trơ trẽn, thỉnh thoảng liếc nhìn di ảnh Linh, mỉm cười mỉa mai: “Chị ta mất rồi mà vẫn được thờ như thế này à”? Khải chỉ nhếch môi: “Kệ đi. Rồi cũng dọn thôi”.
Giữa lúc hai người trò chuyện, Nam – cậu con trai sáu tuổi của Linh – bước ra, ôm chặt con gấu bông. Đôi mắt bé sưng mọng vì khóc: “Bố ơi… cô này là ai ạ”? Khải thoáng khựng lại, rồi nói: “Cô ấy đến giúp bố chăm con”. Nam cúi đầu, im lặng. Khi Trâm đưa tay xoa đầu, thằng bé né tránh, chạy vội vào phòng mẹ.
Đêm xuống. Ánh đèn vàng hắt lên bàn thờ, soi rõ nụ cười hiền trong di ảnh Linh. Một thoáng chênh vênh len vào lòng Khải, nhưng nhanh chóng bị xua đi bởi giọng ngọt ngào của Trâm phía sau: “Anh à, quên quá khứ đi. Em sẽ thay chị ta lo cho anh và con”. Khải gượng gật đầu.
Sáng hôm sau, khi Trâm đang chuẩn bị bữa sáng, Nam chạy ra với phong bì cũ trên tay: “Bố ơi, mẹ để lại cái này. Mẹ dặn, nếu bố buồn hay có người lạ đến, con phải đưa cho bố đọc”. Khải giật mình. Dòng chữ ngoài phong bì run rẩy: “Gửi Khải và con trai của em – lá thư cuối cùng.”
Anh mở ra. Những dòng chữ quen thuộc khiến tay anh run lên:
“Khải à, nếu anh đọc được bức thư này, chắc em đã không còn. Em không trách anh, chỉ mong anh vẫn thương thằng Nam – đứa con anh từng gọi là ‘niềm tự hào cả đời’.
Em biết anh có người khác, biết từ lâu rồi, nhưng không nói… vì sợ con tổn thương. Mỗi lần anh về muộn, em chỉ bảo với con rằng bố bận làm thêm để mua đồ chơi.
Em không cần anh nhớ đến em. Chỉ mong người phụ nữ đến sau sẽ thật lòng thương Nam. Nếu cô ấy không làm được điều đó, xin anh đừng để cô ta ở lại, vì đó sẽ là nỗi đau cuối cùng của em, ngay cả khi đã nằm xuống. Em để lại ít tiền trong tủ và sổ tiết kiệm nhỏ, đủ để Nam học hết cấp ba. Anh đừng dùng cho việc khác nhé.
Cảm ơn anh vì đã từng yêu em.
Tạm biệt anh.
Linh.”
Đọc đến dòng cuối, nước mắt Khải rơi lã chã. Từng con chữ như dao cắt vào tim. Anh nhớ lại những đêm Linh ho khan trong bóng tối, còn anh thì mải nhắn tin cho Trâm. Nhớ giọng nói yếu ớt của vợ: “Anh ơi, nếu em có mệnh hệ gì, anh nhớ chăm con nhé.” – và anh chỉ gắt lên: “Đừng nói gở!”
Giờ đây, khi giọng nói ấy chỉ còn vang trong ký ức, hối hận tràn ngập tim anh: “Bố ơi, mẹ viết gì mà bố khóc thế ạ”? – Nam ngước lên hỏi. Khải ôm con thật chặt, không đáp. Phía sau, Trâm bước ra, toan nói gì đó nhưng khựng lại khi thấy gương mặt trắng bệch của Khải. Anh đứng dậy, giọng khàn đặc:
– Cô đi đi.
– Anh nói gì cơ?
– Tôi bảo cô đi khỏi nhà tôi. Ngay bây giờ.
Trâm sững sờ, lùi dần ra cửa. Khi cánh cửa khép lại, Khải quay lại nhìn căn nhà. Mọi thứ vẫn vương hơi ấm của Linh. Anh đặt bức thư lên bàn thờ, khẽ nói: “Anh xin lỗi, Linh. Anh sẽ sống đúng như em mong muốn”.
Nam quỳ bên cạnh, chắp tay: “Mẹ ơi, con biết mẹ vẫn ở đây, nhìn hai bố con phải không ạ”? Bên ngoài, mưa đã tạnh. Một tia nắng yếu ớt xuyên qua khung cửa, chiếu lên gương mặt người phụ nữ trong di ảnh – nụ cười hiền hậu như chưa từng tắt.
Khải khẽ thì thầm: “Cảm ơn em, vì dù không còn, em vẫn dạy anh bài học cuối cùng… về tình yêu và sự bao dung”.









Để lại một bình luận