Popular Searches:

#AI

#Audio

#Blog

#Design

#Culture

#Fashion

#Sports

#Entertainment

Nghe lời chị họ, tôi lấy chồng Hàn Quốc để đổi đời, ngày cưới tôi đeo vàng kín cổ, ai cũng khen tôi tốt số, nào ngờ trong đêm tâ/n h/ôn, vừa lật tấm chăn lên thấy thứ bên trong, tôi liền vùng dậy bỏ chạy…


Nghe lời chị họ, tôi lấy chồng Hàn Quốc để đổi đời, ngày cưới tôi đeo vàng kín cổ, ai cũng khen tôi tốt số, nào ngờ trong đêm tâ/n h/ôn, vừa lật tấm chăn lên thấy thứ bên trong, tôi liền vùng dậy bỏ chạy… Nhà có bốn chị em, tôi là út, từ…


Nghe lời chị họ, tôi lấy chồng Hàn Quốc để đổi đời, ngày cưới tôi đeo vàng kín cổ, ai cũng khen tôi tốt số, nào ngờ trong đêm tâ/n h/ôn, vừa lật tấm chăn lên thấy thứ bên trong, tôi liền vùng dậy bỏ chạy…

Nhà có bốn chị em, tôi là út, từ nhỏ đã quen cảnh chạy ăn từng bữa. Chị họ tôi lấy chồng Hàn Quốc, về quê với nhà lầu xe hơi, vàng đeo đầy tay. Mỗi lần chị về, cả làng xôn xao, ai cũng bảo chị đổi đời.

– Hạnh, lấy chồng Hàn đi. Đời m;;ày sẽ khác. Chị giới thiệu cho, đảm bảo ngon lành!

Tôi ngập ngừng, nhưng nhìn chị lộng lẫy, lòng tôi dao động. Ai chẳng muốn thoát nghèo? Chị Mai kết nối tôi với một công ty m;;ôi g;;iới. Qua vài lần gọi điện tôi gặp Lee Min Ho – 45 tuổi, làm kỹ sư ở Seoul. Anh ta lịch sự, nói tiếng Việt bập bẹ, hứa sẽ cho tôi cuộc sống sung túc. Sau ba tháng trò chuyện, anh ta cầu h//ôn. Tôi đồng ý, không phải vì yêu, mà vì giấc mơ “đổi đời” chị Mai vẽ ra.

Ngày cưới ở quê, tôi như công chúa. Min Ho gửi về 10 cây vàng, tôi đeo kín cổ, kín tay. Cả làng trầm trồ, khen tôi tốt số. Chị Mai cười tươi, “Thấy chưa, chị nói đâu có sai!”.

Đêm tân hô;;n, nhà hàng tiệc cưới xong, chúng tôi về khách sạn sang trọng ở Sài Gòn trước khi bay sang Hàn. Tôi hồi hộp, tim đập thình thịch. Min Ho tắ//m xong, mặc áo choàng, ngồi trên giường. Tôi kéo tấm chăn lên, chuẩn bị nằm xuống, nhưng vừa lật chăn, tôi ch//ết sữn/g

Chồng vừa chôn cất vợ xong thì nhận được tin nhắn từ tài khoản ngân hàng của cô, nội dung đi kèm khiến anh suýt phát điên ngay giữa nghĩa trang…

Vợ tôi – Mai – mất vì đột quỵ, khi đang ngồi soạn nốt bản kế hoạch ở công ty.

Không dấu hiệu báo trước, không lời trăn trối.

Chỉ còn lại tôi và cuốn sổ kế hoạch vẫn để mở dang dở trên màn hình laptop, cùng một đám tang được tổ chức chóng vánh trong đau đớn.

Ngay lúc tôi vừa đặt nắm đất cuối cùng lên phần mộ còn thơm mùi xi măng mới, điện thoại tôi rung lên.

“Tài khoản 0451… vừa trừ 2 tỷ đồng. Nội dung: Chuyển cho Đào Thị Bích – vì lời hứa năm xưa.”

Tôi chết lặng.

Tôi không nhớ nổi mình đã bấm xem lại dòng thông báo ấy bao nhiêu lần. Mắt mờ đi, tim như bị ai đó bóp nghẹt.

“Đào Thị Bích” là ai?

Tôi chưa từng nghe vợ nhắc đến cái tên đó.

Tôi gọi vào ngân hàng. Tổng đài xác nhận: lệnh chuyển tiền được thực hiện lúc 3h sáng, tức chỉ hai tiếng sau khi cô ấy mất.

Không thể nào!

Cô ấy không thể tự chuyển tiền khi đã qua đời.

Tôi chạy đến ngân hàng lớn gần nhất. Trình giấy chứng tử. Nhân viên kiểm tra log truy cập: tài khoản được truy cập từ một thiết bị lạ, địa chỉ IP ở Phan Thiết, cách xa nhà tôi hàng trăm cây số.

Cùng lúc, tôi lật lại toàn bộ giấy tờ, thư từ, nhật ký, email – bất cứ thứ gì thuộc về Mai.

Trong ngăn kéo tủ, sau một xấp hồ sơ cũ kỹ, là một phong thư, bìa ngoài ghi đúng một dòng:

“Gửi anh – nếu em không còn.”

Tôi run rẩy mở thư.

“Nếu anh đọc được bức thư này, có lẽ em đã không thể nói với anh điều này bằng lời.

Em từng có một lời hứa với một người – người đã cho em cả sự sống và tương lai. Người ấy tên Bích – mẹ ruột em.

Em được nhận nuôi từ năm 3 tuổi. Nhưng em nhớ, trước khi rời đi, mẹ Bích đã dúi vào tay em một tấm khăn tay, và nói rằng: ‘Mai à, nếu sau này con có điều kiện, đừng quên tìm lại mẹ. Mẹ không bỏ con, mẹ chỉ không thể nuôi con…’

Em đã hứa. Cả đời này, dù muộn, em cũng sẽ giữ lời. Em đã tìm được mẹ cách đây 6 tháng. Bà đang bệnh nặng.

2 tỷ là tiền em để lại cho bà, để bà có thể sống những ngày cuối đời không khổ sở như em từng chứng kiến hồi nhỏ.

Em xin lỗi vì không nói sớm hơn. Em biết anh sẽ buồn, sẽ giận. Nhưng nếu được lựa chọn lại, em vẫn sẽ làm như thế.”

Tôi buông thư, ngồi thẫn thờ hàng giờ trước mộ vợ.

Không phải vì tiền.

Mà vì tôi chưa từng hiểu hết người phụ nữ đã nằm bên cạnh mình suốt 7 năm qua.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *