Đám cưới vừa tan, khách khứa còn chưa kịp ra hết ngõ, tôi đã nghe tiếng mẹ chồng quát:
“Con dâu mới, ra đây! Đứng im giữa sân, để mẹ tẩy uế cho, kẻo mang vía xấu về nhà!”
Tôi sững người, tay vô thức đặt lên bụng — nơi đứa con bé bỏng đang lớn dần từng ngày. Tôi đang mang thai ba tháng, chỉ có chồng và tôi biết. Mẹ chồng không hay, vì bà vốn khó tính, tin vào những điều mê tín đến cực đoan.
Chưa kịp mở lời, bà đã bê nguyên chậu nước đầy từ trong nhà ra. Hơi nước bốc lên nghi ngút — tôi nhận ra ngay đó là nước nấu với lá bồ kết, vỏ bưởi và… muối hột
, loại nước bà vẫn bảo “rửa vía trừ xui”.
Tôi hốt hoảng lùi lại, nhưng bà đã hất mạnh.
Chậu nước nóng hổi trút xuống, ướt sũng cả người tôi, luồn sâu vào da thịt. Tôi hét lên vì bỏng rát, ôm bụng ngã quỵ.
“Trời ơi, mẹ làm gì thế? Cô ấy đang mang bầu!” – tiếng chồng tôi vang lên, đầy hoảng loạn.
Mẹ chồng khựng lại, mặt tái mét. Cả nhà nháo nhào đưa tôi đi viện.
May mắn thay, đứa bé vẫn giữ được. Nhưng từ hôm đó, tôi gần như mất hết niềm tin vào người mẹ mà tôi từng muốn yêu thương như mẹ ruột.
Ba tháng sau, tôi sinh non. Đứa bé chỉ sống được vài giờ. Trong lúc tang tóc, mẹ chồng im lặng ngồi ở góc nhà, mắt đờ đẫn, hai bàn tay run rẩy.
Không ai nói gì với bà — không cần. Tội lỗi đã nói thay tất cả.
Một tuần sau, hàng xóm thấy bà lén ra sân, tự tay đổ
chậu nước bồ kết cuối cùng xuống đất, rồi vỡ òa trong tiếng nấc.
“Tao sai rồi… tẩy uế gì chứ… chính tao mới là người mang xui xẻo cho nó…”
Tôi đứng sau cánh cửa, nghe hết. Nước mắt tôi rơi, nhưng không phải vì hận.
Chỉ là… có những tổn thương, dù được tha thứ, vẫn không thể lành.
Cái kết:
Năm sau, vào ngày giỗ con, mẹ chồng bày mâm cơm, thắp hương, rồi lặng lẽ đặt bên bát cháo nhỏ một chậu nước bồ kết nguội lạnh
.
Bà khẽ nói:
“Nước này không tẩy uế đâu con, mẹ giữ lại để tẩy lòng mình…”
Đám cưới vừa tan, khách khứa còn chưa kịp ra hết ngõ, tôi đã nghe tiếng mẹ chồng quát:
“Con dâu mới, ra đây! Đứng im giữa sân, để mẹ tẩy uế cho, kẻo mang vía xấu về nhà!”
Tôi sững người, tay vô thức đặt lên bụng — nơi đứa con bé bỏng đang lớn dần từng ngày. Tôi đang mang thai ba tháng, chỉ có chồng và tôi biết. Mẹ chồng không hay, vì bà vốn khó tính, tin vào những điều mê tín đến cực đoan.
Chưa kịp mở lời, bà đã bê nguyên chậu nước đầy từ trong nhà ra. Hơi nước bốc lên nghi ngút — tôi nhận ra ngay đó là nước nấu với lá bồ kết, vỏ bưởi và… muối hột
, loại nước bà vẫn bảo “rửa vía trừ xui”.
Tôi hốt hoảng lùi lại, nhưng bà đã hất mạnh.
Chậu nước nóng hổi trút xuống, ướt sũng cả người tôi, luồn sâu vào da thịt. Tôi hét lên vì bỏng rát, ôm bụng ngã quỵ.









Để lại một bình luận