Phòng bệnh tầng 7 chiều ấy mưa tầm tã. Tiếng máy truyền dịch kêu “tích… tích…” lạnh lẽo.
Trên giường, Mai – người vợ vừa trải qua đợt hóa trị thứ ba – gầy yếu, da xanh xao, tay vẫn còn cắm kim tiêm. Bên cạnh, Hưng, chồng cô, cầm tờ giấy trắng, giọng lạnh lùng:
– Ký đi. Coi như giải thoát cho cả hai. Tôi không thể sống mãi với người bệnh như cô được.
Mai run rẩy, đôi mắt đỏ hoe:
– Anh nói gì thế, Hưng? Khi cưới, anh từng thề dù ốm đau cũng không rời nhau mà?
Hưng cười nhạt, quay sang người phụ nữ đang đứng ở cửa – Trang, nhân tình của anh – rồi nói như giễu cợt:
– Lúc đó tôi còn trẻ, chưa hiểu đời. Giờ tôi biết mình cần gì rồi. Trang mới là người tôi muốn sống cùng. Cô ký đi, để tôi còn lo thủ tục.
Mai nhìn sang, thấy ả nhân tình đứng chống nạnh, sơn móng đỏ chói, miệng cười nhếch mép:
– Chị ký đi, anh Hưng thương hại chị nên mới đến đây nói tử tế. Chứ thật ra, anh ấy đã dọn đồ về ở với tôi rồi.
Giọng Mai nghẹn lại, tay run cầm bút nhưng không thể viết nổi.
– Anh… anh thật sự nỡ sao?

Hưng lạnh lùng gạt tay cô:
– Ký nhanh lên, tôi không có thời gian.
Đúng lúc ấy, cửa phòng bật mở. Một người phụ nữ tóc bạc, mặc áo mưa ướt sũng bước vào – mẹ Hưng. Bà cầm theo một chiếc túi ni-lông, đôi mắt ánh lên sự phẫn nộ xen lẫn thất vọng.
– Hưng! Con đang làm cái gì đấy?
Hưng giật mình:
– Mẹ… mẹ vào đây làm gì?
Bà tiến lại gần, giật phắt tờ đơn ly hôn trên tay con trai, xé toạc làm đôi, ném thẳng vào mặt anh:
– Tao sinh mày ra không phải để mày đối xử với vợ mày như thế này! Con Mai đã vì nhà này mà bán cả cửa hàng, chăm tao lúc nằm viện, giờ bệnh tật thế này mà mày nỡ ép ly hôn à?
Trang cố chen vào:
– Bác ơi, chuyện của vợ chồng anh Hưng thì để họ tự giải quyết. Bác không…
Bốp!
Tiếng tát vang lên chát chúa. Bà mẹ chồng giáng cho ả một cái tát trời giáng đến nghiêng mặt, gằn giọng:
– Câm miệng! Loại đàn bà phá hoại hạnh phúc người khác, bước chân vào nhà tao thêm một bước nữa, tao cho người l/ột d/a số/ng đấy!
Trang ôm má, run rẩy: Bác… bác dám đánh con à?
Bà quát lớn: Tao còn dám làm hơn thế! – Rồi quay sang gọi bảo vệ: – Đuổi con đàn bà này ra khỏi bệnh viện cho tao, nếu không tao báo công an vì tội quấy rối bệnh nhân!
Mấy bảo vệ nghe tiếng liền chạy vào, Trang hốt hoảng ôm túi chạy thục mạng, không dám ngoái đầu lại. Căn phòng yên lặng chỉ còn tiếng mưa đập vào cửa kính.
Bà mẹ chồng quay lại, nhìn con trai – giọng trầm, đầy uất hận: Từ giờ, tao từ con. Tao sẽ đứng tên toàn bộ tài sản, bán nhà, để lo cho Mai chữa bệnh. Mày không còn là con tao nữa.
Hưng sững sờ: Mẹ… mẹ nói gì thế?
– Tao nói thật đấy. Tao không có đứa con bất nhân như mày. Đi đi, mang theo sự nhục nhã của mày, đừng bao giờ bước chân về cái nhà này nữa!
Bà đỡ Mai ngồi dậy, lau nước mắt cho cô: Con đừng sợ, mẹ ở đây rồi. Con sẽ khỏi bệnh, con phải sống, vì con của con nữa.
Mai òa khóc, nắm chặt tay bà. Còn Hưng, đứng lặng như trời trồng, nhìn mẹ quay lưng dắt Mai đi.
Sau hôm đó, mẹ Hưng chuyển Mai đến bệnh viện tốt nhất, thay con trai chăm sóc con dâu từng bữa. Bà bán cả căn nhà đang ở, dọn vào thuê trọ gần viện.
Còn Hưng thì mất việc, Trang bỏ đi cùng một gã khác, mang theo toàn bộ số tiền anh ta tích góp. Anh ta cố gọi điện cho mẹ, nhưng bà chỉ lạnh lùng đáp: “Đời này tao chỉ có một đứa con – là con dâu tao. Còn mày, tao coi như đã chết.”









Để lại một bình luận